Không muốn xa mẹ, cậu bé bị ung thư nằm dưới thảm chùi chân chờ mẹ tắm, chỉ ít phút sau đó, em đã mãi mãi ra đi
Những ngày tháng cuối cùng khi con phải gồng mình chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác chính là quãng thời gian mẹ không bao giờ có thể quên...
Chỉ đến khi phải đối diện với cái chết, người ta mới biết trân trọng những giây phút được ở bên người thân, được làm những điều tưởng chừng đơn giản nhất. Bởi vậy mà dù mới 4 tuổi, nhưng khi phải đối diện với cái chết, cậu bé Nolan đến từ Maryland (Mỹ) đã có ý thức trân trọng từng giây phút được ở bên người mình yêu thương.
Không muốn xa mẹ dù chỉ nửa bước
Vào tháng 11/2015, Nolan được chẩn đoán bị mắc bệnh ung thư mô liên kết (tên tiếng Anh là Rhabdomyosarcoma). 18 tháng sau khi dũng cảm chiến đấu với căn bệnh, cuối cùng, Nolan đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mẹ tại bệnh viện vào ngày 7/2/2017.
Vào những ngày tháng cuối đời, vì không muốn phải rời xa mẹ dù chỉ nửa bước, cậu bé 4 tuổi đã quyết định nằm luôn dưới tấm thảm chùi chân ngoài phòng tắm để chờ mẹ. Cậu bé mỉm cười nhìn mẹ đóng cửa, và chỉ ít giây sau đó, Nolan bắt đầu nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Có lẽ vì không đành lòng ra đi khi chưa được nói với mẹ những lời trăng trối cuối cùng, nên khi mẹ lao ra khỏi phòng tắm và chạy tới ôm hôn rồi đặt bàn tay ấm áp lên mặt con, Nolan dường như cảm nhận được hơi ấm tình yêu của mẹ.
Nolan thở nhẹ, cố gắng mở đôi mắt thiên thần ra, mỉm cười rồi nói "Con yêu mẹ". Vào đúng 11h54' đêm ngày 7/2, cậu bé đã qua đời trong những lời hát nhẹn ngào của mẹ với ca khúc "You are My Sunshine" (Con là ánh mặt trời của mẹ).
Quá trình chiến đấu với căn bệnh quái ác của cậu bé 4 tuổi
Trước đó, mặc dù phải chiến đấu với những cơn đau dai dẳng, nhưng chiến binh tí hon vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan và trở thành niềm an ủi cho chính người mẹ thương yêu của mình.
18 tháng chiến đấu với bệnh tật là 18 tháng 2 mẹ con Nolan phải đối mặt với những cơn đau và biết bao nỗi buồn. Tuy nhiên, đó cũng là khoảng thời gian chất chứa đầy yêu thương và những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ con họ.
Những ngày tháng cuối cùng trong bệnh viện, 2 mẹ con đã ở bên nhau như hình với bóng. "Khi đưa Nolan vào bệnh viện lần cuối cùng, tôi biết có điều gì đó không ổn. Tôi chỉ biết rằng có gì đó rất lạ, và thằng bé cũng cảm nhận được điều đó. Con không hề ăn uống, chỉ nôn trớ suốt nhiều ngày liền", cô Ruth, mẹ của Nolan nhớ lại.
Sức khỏe của Nolan ngày một suy yếu. Sau khi tiến hành kiểm tra, các bác sĩ cho biết bệnh tình của Nolan đang ngày càng nguy kịch và không thể chữa trị được nữa.
Vào thời điểm đó, Ruth đã phải cố gắng hết sức để nói chuyện và giải thích với con về những gì đang xảy ra.
"Khi thằng bé đang ngồi xem Youtube trên máy tính bảng, tôi ngồi xuống, tựa vào vai con và bắt đầu cuộc trò chuyện:
Tôi: Poot à, con rất đau dù chỉ là thở thôi, đúng không con?
Nolan: Vâng mẹ ạ.
Tôi: Con đau lắm đúng không con yêu?
Nolan: (nhìn xuống) Vâng.
Tôi: Poot, căn bệnh ung thư thật quái ác. Con sẽ không phải chiến đấu thêm nữa đâu.
Nolan: (Ánh lên chút niềm vui) Không á mẹ? Nhưng con sẽ chiến đấu vì mẹ, mẹ ơi!
Tôi: Không, Poot à! Đó là cái mà con đang làm ư? Chiến đấu vì mẹ ấy?
Nolan: Vâng ạ.
Tôi: Nolan Ray, công việc của mẹ là gì nào?
Nolan: Bảo vệ để con được an toàn! (Nolan nở một nụ cười thật tươi).
Tôi: Con yêu à, mẹ không thể làm gì hơn được nữa. Cách duy nhất mà mẹ có thể bảo vệ con, để con được an toàn đó chính là đưa con lên Thiên đường. (Trái tim tôi hoàn toàn vỡ vụn).
Nolan: Bởi vậy mà con sẽ phải đi lên Thiên đường và vui chơi đến khi mẹ lên đó. Mẹ sẽ lên đó cùng con, đúng không mẹ?
Tôi: Nhất định là như vậy rồi. Con không thể bỏ lại mẹ một cách dễ dàng như vậy đâu!
Nolan: Cảm ơn mẹ! Con sẽ chơi với Hunterm, Brylee và Henry.
Những ngày sau đó, Nolan gần như chỉ ngủ.
Đến lúc này, Ruth lại phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn khác, đó là ký tên vào mẫu "Do Not Resuscitate" (Đừng cứu sống). Ruth cho biết, cô không thể diễn tả nỗi cảm xúc đau đớn khi phải ký tên vào mẫu đơn tử thần ấy.
"Khi con tỉnh dậy, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe và giày để đưa con về nhà. Chúng tôi muốn có thêm MỘT đêm bên nhau. Vậy nhưng, con chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ nhắn lên tay tôi rồi nói: "Mẹ à, vẫn ổn. Chúng ta cứ ở đây thôi mẹ nhé?".
"Cậu con trai anh hùng mới lên 4 tuổi của tôi đang cố gắng để mọi thứ diễn ra thật yên bình. 36 tiếng sau đó, chúng tôi cùng chơi, cùng xem Youtube và cười đùa thật nhiều".
Một tiếng trước khi mãi mãi ra đi, cậu bé còn tâm sự với mẹ về việc muốn được tổ chức đám tang ra sao, mọi người sẽ mặc gì. Nolan muốn sau khi qua đời, mọi người vẫn sẽ nhớ em như một vị cảnh sát tuyệt vời.
9h tối hôm đó, Ruth và Nolan có cuộc nói chuyện cuối cùng...
"Tôi đã hỏi Nolan rằng mẹ có thể đi tắm một chút được không, bởi khi đó, tôi không được phép rời khỏi con và luôn ôm ấp con mọi lúc, mọi nơi.
Thằng bé đáp lại "Vâng, được mẹ à". Bác Chris sẽ ở cùng con và con sẽ quay hướng này để có thể nhìn thấy mẹ.
Tôi đứng ở cửa nhà tắm, quay ra phía con và nói "Con phải nhìn hướng này nhé Poot! Mẹ sẽ ra ngay sau ít phút thôi".
"Con mỉm cười với tôi. Tôi đóng cửa phòng tắm lại".
"Họ nói rằng giây phút cánh cửa phòng tắm khép lại, thằng bé cũng nhắm mắt theo. Nolan dần chìm vào giấc ngủ thật sâu".
"Khi tôi mở cửa phòng tắm, mọi người đã tập trung quanh giường. Mọi người quay ra, nước mắt nhạt nhòa".
"Họ nói với tôi rằng: "Ruth, thằng bé hôn mê và không thể cảm nhận được gì nữa rồi". Hơi thở của con thật nặng nề".
"Tôi lao tới giường bệnh, đặt bàn tay lên má con".
Phép màu mà tôi sẽ không bao giờ quên
"Thiên thần của tôi thở nhẹ, mở mắt, mỉm cười và nói "Con yêu mẹ", sau đó, thằng bé quay đầu về phía tôi và ra đi mãi mãi. Đó là vào lúc 11h54', con đã ra đi khi tôi cất tiếng hát "You are My Sunshine" thì thầm vào tai con".
"Thằng bé đã thức giấc để nói yêu tôi với nụ cười trên môi"
"Con trai tôi đã ra đi như một anh hùng..."
Câu chuyện về cuộc chiến đấu với căn bệnh ung thư của cậu bé Nolan qua lời kể của mẹ đã lấy đi nước mắt của hàng triệu người dùng mạng. Nhiều người tin rằng, chắc chắn ở thế giới bên kia, Nolan vẫn đang sống một cuộc sống vui vẻ và chờ đợi để có thể được gặp lại mẹ yêu.