Bạn thức khuya, bỏ bữa sáng: Bạn coi đó là chuyện "xoàng", nhưng đó là nỗi lo lắng thấp thỏm không thôi của cha mẹ
Hãy đối xử tốt với bản thân mình, bởi lẽ bạn không chỉ có một mình, phía sau bạn vẫn luôn là bóng hình của cha mẹ.
01
Gần đây tôi có tham gia một cuộc hội thảo tư vấn về đầu tư, ttrong cuộc hội thảo có người giơ tay hỏi chuyên gia tư vấn tài chính: "Thưa ông, xin hỏi lĩnh vực đầu tư mạo hiểm nhất thế kỷ 21 là gì?"
Chuyên gia ấy không cần suy nghĩ, cũng không chút do dự nói: "Sinh con và dưỡng dục con cái".
Mọi người bên dưới đều cười vang, còn tôi lặng lẽ trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu xét về mặt chuyên môn, việc sinh con và nuôi dạy con cái, đầu tư không tỷ lệ thuận với lợi ích thu được, có thể thấy việc đầu tư này cũng giống như sao buổi sớm mai, chỉ cần sáng dạ một chút thì sẽ không đầu tư vào "lĩnh vực" này.
Trong quá khứ, khi lực lượng lao động còn thiếu thốn, thêm một đứa trẻ là thêm một phần sức lao động, thêm một phần hy vọng sống sót.
Hiện nay khái niệm "nuôi con dưỡng lão" dần dần không còn được nhắc đến nữa, con cái đối với bố mẹ mà nói, chỉ là một sự gửi gắm cảm xúc.
Bố mẹ hy vọng khi họ già đi, con cái có thể chăm sóc họ, báo đáp chút ân tình bao năm nuôi dưỡng họ dành cho con cái, chỉ như vậy là đủ rồi.
Gần đây tôi có đọc được một tin khá rầm rộ: việc một người phụ nữ đã ngoài 60 chiêu mộ một cô "con gái", mục đích muốn tìm một người cùng mình đi du lịch, tất cả mọi chi phí cô ấy đều lo cả, còn tặng một chiếc điện thoại Iphone.
Khi đó rất nhiều người không hiểu thế giới của người già, những người nay đã ở cái tuổi gần đất xa trời đã buông những lời lẽ không hay, dè bỉu người phụ nữ này, có thể họ nghĩ đây là hành động khoe của, hoặc đằng sau còn có ý đồ khác. Thế nhưng, thực chất nhu cầu cần tìm người đi du lịch như vậy soi rọi rõ nét sự cô đơn trong tâm hồn con người. Theo như được biết người con gái của người phụ nữ nọ sau khi đi du học đã định cư ở Canada đã mấy năm không về, cô con gái vẫn gửi về đều đặn, nhưng cô đâu biết rằng, tiền không thể khỏa lấp nỗi cô đơn của tuổi già, khi quá thèm muốn một người bên cạnh trò chuyện cùng mình những lúc tuổi già, người phụ nữ này mới quyết định tìm "con gái" đi du lịch cùng.
Hoặc như ông cụ gần nhà tôi, trả "lương" để mỗi tháng các con về thăm nhà, ăn bữa cơm giản đơn với đầy đủ các thành viên trong gia đình, giống như trước đây, giống như ngày các con còn bé. Gần đây, những câu chuyện như vậy nhiều quá!
Lòng hiếu thuận vốn dĩ xuất phát từ tâm của mỗi con người thì nay lại như một giao dịch với giá cả được niêm yết.
02
Chúng ta ngày một lớn lên, bố mẹ cũng ngày ngày cố gắng để bắt kịp với điều đó, thế nhưng khoảng cách ngày một xa, bởi ta như một cái cây tràn đầy nhựa sống, lớn nhanh phổng phao, còn bố như một cái cây đã già cỗi, khó mà có thể vươn lên được nữa, chúng ta càng "nhanh", bố mẹ lại càng "chậm", cuối cùng khi cái cây con ngày nào, đã đủ cao đủ lớn để nhìn ra thế giới, thì chúng quên mất đã từng có một cái bóng cao cả đã che chở cho chúng những ngày còn non nớt.
Có vô số lần, bố mẹ nhìn bóng lưng đứa con ngày một xa dần, mà những bóng lưng ấy như lạnh lùng muốn nói: không cần quan tâm nữa đâu. Cả đời này, bởi mối quan hệ máu mủ ruột già, mà những đứa con trở thành nỗi lòng mà chẳng bậc cha mẹ nào có thể dứt bỏ, đêm ngày lo lắng, nhớ mong.
Có thể bạn đã có cả thế giới, thế nhưng cả thế giới của bố mẹ lại chính là bạn.
Có những lời nói dường như thật dễ dàng khi bạn nói ra nhưng lại là nỗi buồn đau đáu không thôi của cha mẹ: "Con biết rồi, mẹ/bố nói nhiều thế", "Hôm nay con ăn ở ngoài", " Tháng này con không về", "Năm nay con không về"...
Đã có người từng ôm mặt day dắt tâm sự rằng: "Mẹ đã nuôi dạy tôi 30 năm trời, mà tôi lại chỉ có thể ở bên chăm sóc mẹ vỏn vẹn có hai tháng ốm đau."
03
Nếu có thể, xin hãy về nhà nhiều hơn.
Hãy đối xử tốt với bản thân mình, bởi lẽ bạn không chỉ có một mình, phía sau bạn vẫn luôn là bóng hình của cha mẹ.
Tôi có một người bạn, thường gọi điện về nhà chỉ để kể lể những khó khăn, mà chẳng bao giờ chia sẻ những niềm vui hay những thành tựu đã đạt được. Bố mẹ hết lòng an ủi cậu: "Con à, bố mẹ nuôi con không mong mỏi gì hơn là con được hạnh phúc, con không cần quá áp lực, bố mẹ có chút tiền ở đây, nếu có khó khăn thì nói với bố mẹ một câu. Con cứ sống tốt là được, bố mẹ cũng chỉ có mỗi mình con..."
Người bạn của tôi sau khi nghe những lời đó, cảm thấy bản thân thật kém cỏi biết nhường nào. Cậu đã sống đến từng này tuổi, chẳng gúp được bố mẹ gì nhiều, mà bố mẹ vẫn phải lo lắng cho cậu chuyện tiền nong.
Anh hàng xóm của tôi, ngày thường đều tăng ca đến tận đêm, ngày nghỉ thì chơi game đến đỏ ngầu hai mắt, cơ thể càng ngày càng yếu ớt.
Có một lần anh đau dạ dày đến nỗi không ăn được gì, nôn thốc nôn thuốc, bố mẹ liền gấp rút đưa anh đến bệnh viện. Khuôn mặt đã già nua, dãi dầu sương gió, đầy những nếp nhăn của cha mẹ hiện lên rõ vẻ bất an, lo lắng. Nhận đươc kết quả xét nghiệm, thật may là không có gì quá đáng ngại, lúc ấy ba anh liền mắng: "Mày cứ để ba mẹ thui thủi ở nhà một mình cũng được những lần sau đừng có làm bố mẹ phải sợ hãi như thế nữa."
Trong sự giận dữ ấy của ba, anh chợt nhận ra có bao phần là hết lòng yêu thương, lo lắng cho anh. Dáng vẻ bố mẹ lo lắng cho bạn, thực sự rất đau lòng. Những ngày sau đó, anh kiên trì chế độ ăn uống ngủ nghỉ hợp lý, tập thể dục thường xuyên. Bố mẹ nhìn thấy anh ngày một khỏe mạnh hơn thì vui vẻ lắm, ánh mắt không còn đầy vẻ lo lắng như xưa.
Có những người vì thất tình, vì công việc không thuận lợi, vì tìm đến một "thế giới vui vẻ hơn" mà tự sát, thế nhưng cái mớ hỗn độn mà họ để lại ấy, mãi mãi vẫn là cha mẹ bạn. Người bị đả kích nhiều nhất, vẫn chỉ có cha mẹ của bạn.
Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, không có việc gì quá quan trọng thì hãy hạn chế thức khuya, không cần uống rượu thì đừng uống, đừng đem sinh mệnh của mình ra để đổi lấy tiền bạc, bởi ba mẹ bạn sẽ rất đau lòng; đừng lấy mạng sống mình ra làm trò đùa, bởi lẽ bạn có thể làm được nhưng ba mẹ bạn thì chẳng chịu nổi đâu.
Sự hiếu thuận to lớn nhất mà bạn dành cho ba mẹ, chính là hãy yêu, hãy trân trọng, đối tốt với chính bản thân mình. Nghe thì tưởng chừng đơn giản nhưng lại chẳng có mấy ai có thể làm được đến nơi đến chốn....