[Phim hay] Her – Chúng ta thuộc về nhau, không thuộc về nhau

11/02/2014 21:00 PM | Giải trí

Bởi con người, ai cũng có quyền cô đơn, hiểu cô đơn, thậm chí yêu sự cô đơn.

Bộ phim mang cái tên thật ngắn gọn này nằm trong bộ 4 tuyệt phẩm của Spike Jonze sau Being John Malkovich, AdaptationWhere the wild things are. Ra mắt vào những ngày cuối năm 2013, Her nhanh chóng chiếm được tình cảm của giới chuyên môn cũng như những mọt phim trên toàn thế giới. Rõ ràng đây là một ứng cử viên xuất sắc cho Oscar năm nay.


Năm 2013 không có quá nhiều bộ phim hay ra đời, do đó Oscar không bỏ lỡ bất kì bộ phim thú vị nào trong danh sách đề cử của mình. Chẳng khó để nhận thấy 9 đại diện này tuy khác nhau nhưng chỉ 2 luồng tư tưởng xuyên suốt: nước Mỹ và sự cô đơn. 

Trong khi The Wolf of Wall Street, America Hustle hay Dallas Buyers Club phác họa cuộc sống náo động, xa hoa, phù phiếm, tình tiền, của một nước Mỹ đang phát triển không ngừng những năm 80; thì 12 years a slave lại mang nguyên nỗi đau nô lệ, da trắng – da đen, những mâu thuẫn nội tại luôn sống trong lòng nước Mỹ, còn Nebraska chính cái tên đã rất Mỹ.

Dòng phim còn lại tiêu biểu có Gravity, Philomna và Her. Thật dễ hiểu khi phim về con người luôn đi sâu, khai thác nỗi cô đơn ở nhiều góc cạnh. Bởi con người, ai cũng có quyền cô đơn, hiểu cô đơn, thậm chí yêu sự cô đơn. Những bộ phim về đề tài này luôn chạm tới sâu tâm hồn, lấy được sự đồng cảm và tình yêu của người xem.


127 hours, Into the wild, Cast away, Burried, I’m a legend và Her, đâu là điểm chung của những phim này?

Tất cả đều chỉ có một diễn viên đóng. Nếu như 127 hours, Into the wild hay trong Cast away, nhân vật chính một mình hòa vào thiên nhiên, chống chọi lại thiên nhiên thì ở Her, Theodore Tombly (do Joaquin Phoenix thủ vai) lạc lõng giữa một xã hội hiện đại, xã hội của tương lai, khi công nghệ phát triển đến nỗi máy tính cũng thông minh như con người. Tạo hình nhân vật của bộ phim đôi khi làm khán giả không nghĩ mình đang xem bộ phim của tương lai mà theo tưởng tượng thì con người phải mặc những trang phục ánh kim bó sát, Her giống như bộ phim của thập niên 70, nên nó thật chân thực, gần gũi.

Tuy bối cảnh tương lai, nhưng Her không phải là phim khoa học viễn tưởng, Her chỉ đơn thuần là bộ phim tình cảm trong sáng, mãnh liệt giữa Theodore – người viết thư thuê và Samantha – hệ điều hành OS máy tính. Samantha không phải là robot để người ta có mộng tưởng cô ấy sẽ biến thành người, đó chỉ là một cô gái có suy nghĩ, giọng nói mà không hình hài nên ngay từ khi tình yêu bắt đầu họ đã biết kết thúc buồn của nó.

Scarlett Johanson đã chiến thắng một giải Nữ diễn viên chính xuất sắc tại LHP Rome dù không xuất hiện 1 giây nào trên màn ảnh, chỉ bởi vì giọng nói của cô quá truyền cảm, hài hước mà ngọt ngào, quyến rũ mà đáng thương. Còn Joaquin Phoenix khiến nhiều người phải buồn, thất vọng, hẫng hụt khi Oscar không nhắc tới tên anh trong đề cử những Nam diễn viên chính xuất sắc nhất khi anh đã xuất thần trong thể loại phim tự sự này.


Với cách hóa trang kì lạ, bộ quần áo kì cục, cổ lỗ, Joaquin trẻ trung, quyến rũ được biến thành Theodore - một người đàn ông trung niên, lù khù, buồn bã, ánh mắt mông lung, khuôn miệng cong, chất chứa nhiều cảm xúc.

Theodore là người viết thư thuê đang đau khổ sau cuộc chia tay với vợ - cũng là người bạn tuổi ấu thơ. Bao nhiêu kỉ niệm, tình yêu, tuổi trẻ của Theodore đang ra đi, mặc cho anh vô vọng níu kéo. Theodore sống trong một cái hộp: đi làm, về nhà, chơi điện tử, đi ngủ, đi làm. Người đàn ông ấy không có sức sống, tình yêu, chỉ có duy nhất sự chán nản, một trái tim tan vỡ, một tâm hồn phức tạp, cuộc sống vật vờ.

Cuộc đời Theodore giống như hàng trăm, hàng triệu con người đang cô đơn trên thế giới này, và dường như ai cũng thấy mình là một Theodore của hiện tại. Cái hộp đấy chỉ được xé vỡ khi Samantha xuất hiện.




Sau những cố gắng hòa hợp với con người không thành, Theodore tìm một người bạn ảo để trò truyện, đó là chiếc máy tính. Theodore đã ngỡ ngàng, run rẩy khi lần đầu tiên, chiếc máy tính nói với anh “Hello” với giọng nữ khàn khàn, quyến rũ. Anh không ngờ hệ điều hành OS lại có thể người đến thế, bởi đó là Samantha – cái tên được chọn bất ngờ khi Theodore hỏi.

Từ ngày đó Samantha trở thành bạn tâm giao của anh. Samantha không phải là con người, không phải là máy tính, là một điều gì đó tuyệt vời, vừa thông minh đủ để giúp Theodore sắp xếp công việc, vừa sự nhạy cảm đủ để tâm tình. Samantha biết chọn những cuốn sách hay, những bản nhạc đẹp, nói chuyện hài hước, biết tạo ra niềm hứng khởi trong những trò chơi, hay nhất đó là cô biết làm cho Theodore cười. Những người bạn của anh đã vui mừng, hạnh phúc biết bao khi thấy Theodore như bừng tỉnh sau cú shock ly dị với Catherine.


Samantha quá thú vị, đáng yêu để thành một cô bạn gái lý tưởng, ngoài trừ cô ấy không có hình hài. Điều đã làm Samantha phải ghen tị với người vợ cũ của Theodore. Điều khiến cô ấy phải tìm tới một hình hài thực sự để thế thân mình trong cuộc tình này. Cuộc thế thân không thành, Samantha đã buồn bao nhiêu, khi cô không thể giống như một người phụ nữ trong cuộc đời Theodore. Theodore thì ngược lại, anh hoàn toàn hài lòng với cuộc tình phi vật chất này, bởi tất cả những gì anh cần bây giờ là ai đó luôn bên mình.

Và với Samantha, thì anh luôn cảm thấy cô ấy ở bên, trên đường, trên giường, hay trong cuộc đời. Mỗi nơi anh đi, mỗi khoảnh khắc Samantha ở đó, họ luôn cùng nhau lắng nghe một bản nhạc, thay cho việc chụp ảnh. Âm nhạc của bộ phim này là tuyệt vời, những khuôn hình thành phố từ trên cao trong đêm, trước bình minh tuyệt đẹp, và lời thoại gây những xúc động kì lạ.


Theodore nói “Tôi yêu Samantha vì cô ấy là quá nhiều điều, chứ không phải một”. Samantha hãnh diện “Tôi sung sướng khi mình không phải là người, tôi có thể thoải mái trở thành mọi thứ khi không bị bó buộc trong một thân thể sẽ chết đi kia”.

Tại sao bộ phim lại tên là Her mà không phải She? Bởi Spike Jonze muốn mang đến nhiều hơn những phức tạp của Samantha chứ không chỉ bản thân cô ấy. Samantha là một cỗ máy, một lúc có thể giao tiếp với hơn 8000 người bên cạnh Theodore, một lúc có thể yêu 641 người bên cạnh Theodore.

Với Samantha yêu thêm 1 người không làm tình yêu với Theodore giảm đi, nó còn làm tình yêu ấy lớn mạnh hơn, bởi cái hộp tình yêu của cô có thể mở rộng, mở rộng mãi, không ích kỉ, bó hẹp như con người. Dẫu vậy Theodore vẫn quá đau khổ, bàng hoàng khi nhận ra sự thật đó. Là Theodore ích kỉ chỉ muốn Samantha là của riêng mình, hay là Samantha ích kỉ khi yêu quá nhiều chỉ vì bản thân?


“Em là của anh, em cũng không là của anh” Samantha run rẩy thừa nhận. Trong mối tình nào cũng vậy, chúng ta thuộc về, cũng không thuộc về nhau. Sự sở hữu không bao giờ là tuyệt đối, chỉ cần có tình yêu là đủ. 

Nhiều người nói Her nhấn mạnh vào sự cô đơn của con người trong thế giới hiện tại, sự phụ thuộc của con người vào máy móc, công nghệ. Tôi chỉ thấy Her mang đến những xúc cảm khác về tình yêu, ở đó tình yêu không cần sự sở hữu, tình yêu không phụ thuộc vào cơ thể, và tình yêu cũng không chỉ là đặc quyền riêng của con người. Tình yêu hiện nguyên bản chất nguyên thủy, đó chỉ là những rung động tình cảm, kết nối tâm hồn, yêu thương không giới hạn. Saint Epuxery chính xác khi nói “Điều quan trọng nhất thường vô hình”.

Thông tin bộ phim:

Tên phim: Her

Đạo diễn: Spike Jonze.

Diễn viên chính: Joaquin, Scarlett Johanson (giọng nói của Samathan), Amy Adams

Thời lượng: 126 phút

IMDB: 8.4/10

Đề cử Oscar 2014 cho Bộ phim hay nhất



Mai Thanh Nga

thunm

Cùng chuyên mục
XEM