Bỏ nghề Y, về quê trồng rau nuôi cá, chàng trai bị mọi cô gái "đá" phũ phàng: Phụ nữ thực dụng hay đàn ông phải có trọng vọng mới xứng đáng có tình yêu?
Cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ mà chẳng ai ngờ tới. Đâu có ai nói làm nông dân thì dễ, thì sướng? Nhưng làm nông dân không có nghĩa là không đáng được tôn trọng!
"Nếu mà mệt quá, giữa thành phố sống chồng lên nhau
Cùng lắm thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau."
(Trích từ lời bài hát "Bài này chill phết" - Đen ft Min)
Nhiều người trẻ hiện nay mơ mộng tới một cuộc sống an nhàn, trồng rau nuôi cá, cả ngày quanh quẩn bên vườn nhà. Khung cảnh ấy được vẽ nên khi người trẻ cho rằng họ đang phải chịu quá nhiều mệt mỏi, stress từ công việc cạnh tranh cũng như cuộc sống khó khăn như bây giờ.
Nói thì dễ nhưng làm mới khó. Ít ai có đủ dũng cảm để từ bỏ sự nghiệp mình gây dựng, kể cả danh tiếng mình đã tốn thời gian tạo nên. Phải có một động lực rất mạnh mới khiến con người buông bỏ hư danh để trở về với cuộc sống nông thôn vất vả nhưng đầy bình yên.
Câu chuyện dưới đây của một chàng trai 30 tuổi, đã từ bỏ 20 năm đèn sách và nghề Y để về quê nuôi cá nuôi gà. Chỉ có điều, chưa có người phụ nữ nào muốn ở bên cạnh một người nông dân "chân lấm tay bùn", "bán lưng cho đất bán mặt cho trời" như anh. Lý do thì anh chưa từng được một lần nghe trực tiếp nhưng có vẻ, họ chưa sẵn sàng chịu khổ...
Thế mới nói, bỏ sự nghiệp về quê "nuôi cá và trồng thêm rau" không phải ai cũng đủ can đảm!
"Dạo này nổi lên vấn đề thực tế với thực dụng, phụ nữ có thể yêu trai chưa giàu chứ không thể yêu trai mãi nghèo... nên mình cũng muốn chia sẻ câu chuyện của bản thân.
Mình là nam, cũng 30 rồi. Nhà mình ở ngoại thành nông thôn, cha mẹ công nhân viên chức bình thường, đến tuổi về hưu thì túc tắc trồng rau nuôi gà. Dù cha mẹ không học cao nhưng vẫn luôn tạo điều kiện cho mình được ăn học đầy đủ. Mình cũng là đứa sáng dạ, nên chiều lòng cha mẹ chọn học Y. Từng ấy năm, mình cũng trải qua đầy đủ mọi kì thi, kì thực tập, trực ca kíp... Để rồi đến khi ra trường mới nhận ra, bản thân chưa thực sự cảm thấy mình được "sống" một ngày nào. Không phải là mình không học được hay yếu kém kiến thức chuyên môn... Mà mình luôn gặp stress từ khi đi học, làm nghề cũng không được vui vẻ một giây nào.
Lúc cha mẹ biết mình muốn bỏ nghề Y, về quê đào ao thả cá, trồng rau nuôi gà, hai người đã thao thức suốt bao đêm. Cha giận, còn mẹ chỉ khóc. Nhưng đến cuối cùng, cha mẹ vẫn tôn trọng lựa chọn của mình. Và mình chính thức trở thành một anh nông dân chân lấm tay bùn đúng nghĩa. Nhưng mình yêu cây xanh, yêu ao hồ, yêu từng thửa ruộng luống rau. Mình bắt đầu cảm thấy cuộc đời thật đáng sống.
Mình từng có bạn gái. Cô gái đầu tiên học Ngoại thương. Dù mình không giàu, và học Y cũng khá vất vả nên mình không có điều kiện đi làm thêm để kiếm tiền, nhưng lúc yêu nhau mình vẫn cố hết sức để làm vui lòng cô ấy. Có điều mối quan hệ cũng chỉ kéo dài được một năm. Mình không biết cô ấy chia tay mình vì điều gì, nhưng chỉ sau đó 3 tháng, cô ấy đã có người yêu mới. Và đó là một người đàn ông đã trưởng thành, hơn cô ấy nhiều tuổi. Hai người chụp ảnh bên chiếc xe hơi của anh ta, trông chảnh lắm.
Cô gái thứ hai mình mới được giới thiệu hồi đầu năm, đó là em họ của một người bạn thời đại học của mình. Mình không biết bạn mình quảng cáo thế nào, nhưng khi cô ấy biết mình đã bỏ nghề về quê trồng rau nuôi gà thì một đi không trở lại. Bạn mình áy náy với mình mãi, rồi cũng bảo mình thông cảm, vì phụ nữ ai chẳng muốn chọn tấm chồng vừa sang vừa sạch. Nếu mình là bác sĩ thì đã khác. Ít ra cũng được trọng vọng hơn. Chưa kể làm vườn như mình thì được bao nhiêu tiền. Chỉ dư dả đồ ăn thức uống thôi, mọi hưởng thụ khác như mua sắm, du lịch, xem phim chụp ảnh... đều là xa xỉ.
Mới đây, mẹ mình lại tìm cách mai mối mình cho mấy cô gái cùng xã, bảo là gái quê chắc sẽ ít yêu cầu hơn gái thành thị. Nhưng mình bảo mẹ là thôi. Dù gì em trai mình đã có gia đình, nếp tẻ đủ cả rồi, gánh nặng tổ tông không đặt lên vai mình quá nhiều. Mình nghĩ sẽ ở vậy, không lập gia đình nữa. Mình chỉ là một anh nông dân, chưa giàu và mãi mãi sẽ không giàu. Mình sẽ không có xe xịn, sữa ngoại, quần áo hàng hiệu hay những dịch vụ, trường học... tốt nhất để dành cho vợ con. Mình không muốn ai liên lụy để rồi lại oán mình. Bởi mình không muốn làm giàu hay phấn đấu để thay đổi hiện tại này. Mình đã bỏ Y, bỏ 20 năm đèn sách để có được một cuộc sống thực sự làm cho mình hạnh phúc. Mình không muốn vì đồng tiền mà đạp đổ đi tất cả.
Các bạn ạ, mình chỉ muốn nói với các bạn điều này. Mỗi người sống trong đời đều có một cái đích khác nhau để vươn tới. Có người là tiền, là cuộc sống sung túc khá giả cầu gì được nấy, thì cũng có những người như mình chỉ muốn được bình yên. Dư ăn dư mặc, có khoản tiền nhỏ đủ để phòng khi ốm đau tật bệnh là đủ rồi.
Còn lại, mình muốn hưởng thụ cuộc sống này theo cách của riêng mình. Là làm vườn, là chăn thả, chứ không phải là ngồi trong xe sang, thường thức sơn hào hải vị trong các nhà hàng lớn. Các bạn có quyền lựa chọn người phù hợp với bản thân, nhưng cũng đừng nên lấy tiền hay địa vị để làm thước đo cho cuộc đời của bất cứ ai khác. Họ không giàu, không giỏi, không có nghĩa họ không đáng được tôn trọng, các bạn ạ."
Chẳng có một thước đo chuẩn xác nào cho hình tượng một người đàn ông tử tế hay một người phụ nữ mưu cầu hạnh phúc cả. Mỗi người có một lý tưởng cho cuộc đời mình, thật khó để phán xét ai đúng ai sai. Hạnh phúc và tiền bạc gần như là mục tiêu trong cuộc đời của không ít người.
Chàng trai trong câu chuyện trên có thể là một người chưa hề may mắn trong chuyện tình cảm. Nhưng đáng khen cho chàng trai ấy khi dám từ bỏ điều mình không muốn để theo đuổi đam mê cũng như tình yêu thiên nhiên. "Được cái này, mất cái kia" nhưng cứ sống tốt, trời xanh sẽ tự an bài!
Tài khoản Trần Tuấn Linh chia sẻ: "Mỗi người có một lý tưởng, một tham vọng về một cuộc sống khác nhau. Đàn ông muốn mình giàu có để yêu gái xinh, phụ nữ muốn mình thật xinh để yêu người đàn ông thành đạt. Người ta bảo tiền tài che mắt gái, dục vọng phủ đời trai.
Đừng tham vọng quá nhiều về cuộc sống, vì khi bạn có số dư 500 triệu bạn sẽ muốn 5 tỷ, rồi muốn hơn nữa. Tự hài lòng với cuộc sống của mình, miễn sao sống vui vẻ hạnh phúc với người chồng, người vợ của mình. Tình yêu mà cứ cân đo, đong đếm thì chẳng tồn tại được lâu."
Tài khoản Huỳnh Dương đồng cảm: "Đừng áp đặt tư tưởng của mình vào suy nghĩ của người khác.
- Tại sao phải cày cuốc cực khổ bon chen từng người tranh lấy từ cơ hội để đổi lấy tiền và địa vị?
- Khi bạn còn đau đầu phải lo nghĩ mai phải đối mặt với thứ gì ngoài kia thì anh này đã có một cuộc sống bình yên an nhàn không lo nghĩ mai mình phải cần làm gì ăn gì và mặc gì. Anh này đã đi trước bạn 20, 30 năm hưởng thụ khi bạn đang lập nghiệp.
- Ai chê anh không có ý chí thì mình thấy anh này ý chí cực mạnh, bỏ biết bao nhiêu thứ để theo đuổi đam mê. Ai nói anh yếu đuối thì có làm được vậy không? Tôi từng có suy nghĩ giống anh nhưng rồi vì áp lực gia đình xã hội tôi lại không làm được. 24 tuổi còn lận đận ở đất Sài thành..."