Nhu cầu được cô đơn: Tại sao bạn cần phải sống chậm lại giữa một thế gian vội vã
Giữa lúc cuộc sống đang xoay chuyển quá vội, đôi khi thứ duy nhất giúp bạn bình tĩnh lại là một "liều cô đơn". Tết này, nếu quá mệt mỏi với những bon chen, xô bồ, hãy tự tin trả lời khi bạn bè gọi, "Không, tớ chỉ muốn một mình thôi".
Bởi vì xã hội hiện đại đặt nặng giá trị vào khả năng "hoà nhập", vậy nên đôi khi chúng ta cảm thấy thật khó khăn khi phải cố giải thích với thế giới rằng – có những lúc – chúng ta thực sự cần được cô đơn.
Chúng ta thường lấy lý do muốn một mình liên quan tới công việc: vợ ơi, chồng cần phải làm nốt việc một mình, sếp ơi, em cần ra cafe ngồi để tập trung cho nốt dự án.
Nhưng trên thực tế, mọi người đều đôi lúc cần những khoảng thời gian một mình vì một lý do sâu sắc hơn nhiều: nếu không cô đơn, chúng ta rất dễ sẽ quên mất mình là ai.
Chúng ta thường bị thôi thúc phải cố gắng tỏ ra xã giao. Khi cả công ty đang đi ăn tiệc, chúng ta buộc mình phải "cậy" miệng để tỏ ra thân thiện, biết lắng nghe. Chúng ta cố tập trung vào câu chuyện của người bên cạnh (dù nghe rất chán), đưa ra một nhận xét phù hợp, tỏ vẻ cảm thông với cậu đó.
Nhưng khi cố gắng đi làm "dâu thiên hạ" nhưng chúng ta sẽ không còn thời gian để lắng nghe tiếng nói bên trong mình.
Đến một lúc nào đó, quá nhiều cuộc tán gẫu sẽ cuốn chúng ta ra xa khỏi những suy nghĩ của riêng mình, quên mất đi mình là ai, thứ mà chỉ có liều thuốc "cô đơn" mới có thể giúp khiến chúng ta sống chậm lại.
Đôi khi chỉ là một cuộc tản bộ quanh công viên một mình, một buổi cafe một mình, một buổi tối một mình, một bữa ăn một mình, sẽ có tác dụng "trị liệu" tâm hồn hơn rất nhiều những cuộc xã giao vô bổ.
Bằng việc rút lui vào thế giới bên trong, người đời có thể cảm giác bạn đang xa lánh xã hội, nhưng thực sự bạn đang làm giàu cho chính cuộc sống này.
Trừ khi có thời gian cô đơn, chúng ta sẽ không thể có thời gian để trở thành một người mình mong muốn. Chúng ta sẽ không có những ý kiến của riêng mình, chúng ta sẽ không có những trải nghiệm sống động và chân thực với tư cách một cá nhân. Chúng ta sẽ – nói một cách – trở nên giống hệt như bao người khác.
Chúng ta cần những lúc cô đơn, không phải bởi vì chúng ta ghét loài người, mà bởi vì chúng ta cần không gian và thời gian để xây dựng mình là ai, trước khi giới thiệu và trưng bày "bản thân" với thế giới.