Đi ăn sợ trả tiền, mời bạn đến nhà dùng đồ thừa, lên công ty đánh răng để tiết kiệm nước: Hà tiện quá hóa mất khôn!
Nếu lúc nào bạn cũng chỉ nghĩ đến tiết kiệm, thời gian quý giá vốn để hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đã bị lãng phí trong những tính toán chi li. Tôi biết sẽ có người nói, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không suy tính sẽ nghèo kiết xác. Tiền cũng cần phải tiết kiệm đấy, nhưng có ai thấy tỷ phú nào tiết kiệm tiền không?
Có một người vô cùng tiết kiệm, mỗi lần cùng mọi người đi ăn đều tính tiền chia đều, thậm chí ăn trước bát mỳ ở nhà, đến nhà hàng mới bảo mình ăn no rồi, chỉ ngồi nói chuyện thôi. Lâu dần mọi người đều ngại bắt anh ta chia tiền ăn. Trong khi bạn bè ăn uống vui vẻ, anh ta chỉ ngồi trừng mắt nhìn, thấy thế mọi người đành nói không bắt anh ta trả tiền. Nghe vậy, anh ta lập tức ăn uống thoải mái.
Lần đầu tiên anh ta chính thức mời bạn bè đi ăn là vào ngày thứ ba sau khi kết hôn. Bạn bè được mời đã mở mang tầm mắt, anh ta mang tất cả những món ăn thừa từ tiệc cưới cất trong tủ lạnh ra mời. Anh ta sợ đồ ăn để lâu sẽ hỏng nên mới gọi bạn bè đến nhà. Rượu cũng là rượu thừa từ hôm cưới, anh ta đổ lẫn các loại đồ uống vào với nhau rồi đặt cho nó một cái tên mỹ miều cocktail. Kết quả, bạn bè được mời bữa đó không đau bụng trở về nhà thì cũng vào thẳng bệnh viện.
Để tiết kiệm nước, anh ta dậy từ sáng sớm, đến công ty làm vệ sinh cá nhân. Người thân, bạn bè đến nhà chơi, anh ta cũng yêu cầu phải như vậy. Là người quản lý tài chính trong gia đình, anh ta khống chế mức tiêu pha trong vòng một năm của hai vợ chồng dù sống ở một thành phố hạng nhất. Anh ta đắc ý sống vậy mới là biết sống, mỗi đồng tiền đều được chi tiêu chặt chẽ.
Có lẽ đó chính là khác biệt thế giới quan, tôi không lý giải được cách sống như vậy, tiêu tiền thế sớm muộn cũng làm tổn thương chính bản thân mình.
Tiết kiệm là một đức tính tốt nhưng hà tiện lại là tính xấu. Chúng ta cần có lòng biết ơn đối với mọi vật xung quanh mình, biết ơn vì đã có cơm ăn, biết ơn vì đã có quần áo mặc, không lãng phí, không quá tham lam, nhưng cũng đừng quá so đo, tính toán.
L nổi tiếng là một anh chàng tiết kiệm, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng anh ta cũng không đến nỗi quá thiếu thốn. Mọi người đều gọi là lão L, bởi anh ta còn trẻ mà tiết kiệm tiền y như một ông già.
Để tiết kiệm tiền thuê xe taxi, L thường ngủ luôn tại văn phòng không về nhà, dù ngủ như vậy khiến anh ta đau lưng. Đi siêu thị anh ta chỉ ăn các đồ ăn thử, một vòng là no. Mọi người rủ nhau đi hát, L rất ít khi tham gia, hiếm lắm mới được một lần thì cũng phải chọn phòng có giá ưu đãi, phòng nhỏ nhất có thể chứa được nhiều người nhất, ngồi sát nhau tới nỗi chỉ thiếu nước xếp chồng lên nhau.
Khoa trương hơn, L còn có một cái túi ngủ, khi biết có bạn học thuê được căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, anh ta vội vã đi tìm để thương lượng. L nói mình chỉ ngủ trong túi ngủ, chiếm rất ít diện tích, muốn bạn học cho anh ta một chỗ trong phòng khách, bớt cho anh ta ít tiền thuê! Đương nhiên, bạn học của anh ta rất hào phóng, nói ngủ trong túi ngủ rất khó chịu, phòng khách có ghế sofa, có thể ngủ ở đó. Nhưng L vẫn ngủ trong túi ngủ, nếu ngủ trên ghế sofa phải mượn chăn gối anh ta rất ngại, còn nếu mua chăn gối mới anh ta không nỡ.
Cách tiết kiệm tiền của lão L khiến mọi người khó xử, nhưng ai nấy đều hết cách nên đành phải theo. Anh ta tiết kiệm lên tiết kiệm xuống, cuối cùng tiết kiệm cả tình yêu. Mọi người hỏi nguyên nhân, L thở dài, anh ta cũng muốn tìm bạn gái, nhưng chi phí yêu đương không rẻ, phải tiêu rất nhiều tiền, mà bản thân kiếm tiền không nhiều, cũng chẳng có tích lũy, đành sống độc thân vậy.
Đến năm 30 tuổi, lão L cũng sốt ruột, anh ta từ nhỏ đã biết tiền không thể tiêu linh tinh, nhưng không thể lý giải được vì sao cần tiết kiệm, đến giờ chưa tiết kiệm được nhiều mà bản thân đã rất mệt mỏi vì nó.
Lão L cảm thấy bản thân chăm chỉ, tiết kiệm như vậy là tốt, nhưng trong mắt mọi người, đó lại là keo kiệt đến đáng thương. Anh ta đã bỏ gốc lấy ngọn, vứt bỏ cuộc sống thoải mái để trở thành nô lệ của đồng tiền.
Trong một khoảng thời gian nhất định, vì nguyên nhân nào đó mà phải tiết kiệm sinh hoạt, đó là việc hoàn toàn bình thường. Nhưng hạn chế tất cả các chi phí không vì lý do gì, chỉ tiết kiệm hết mức vậy thôi thì sẽ làm mất đi phẩm giá con người, mất đi giá trị cuộc sống cần có, chẳng cách nào bù đắp lại được.
Trong cuộc sống, nếu lúc nào bạn cũng chỉ nghĩ đến tiết kiệm, thời gian quý giá vốn để bạn hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đã bị lãng phí trong những tính toán chi li. Tôi biết sẽ có người nói, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không suy tính sẽ nghèo kiết xác. Tiền cần phải tiết kiệm, nhưng có ai thấy tỷ phú nào tiết kiệm tiền không?
Một cô gái rất xinh đẹp tên Lệ Phù có cuộc sống hoàn toàn trái ngược lão L, cô ấy luôn chú trọng cảm thức nghi thức. Từ nhỏ cô ấy không bao giờ bỏ bữa sáng, dù cuối tuần không phải đi làm, cô ấy cũng ăn sáng như bình thường. Ban công nhà quanh năm trồng các loại hoa cô ấy yêu thích. Vào mùa hoa loa kèn, một bó hoa với người mức lương không quá cao như cô ấy chẳng phải là rẻ, nhưng cuối tuần nào cô ấy cũng mua một bó.
Cô ấy còn rất chú trọng chất lượng giấc ngủ, tuyệt đối không vì tăng ca mà ngủ lại văn phòng. Phòng ngủ của cô ấy lúc nào cũng ngăn nắp gọn gàng, đồ dùng trên giường luôn được lựa chọn cẩn thận và thay mới thường xuyên.
Lệ Phù còn rất thích đi du lịch, mỗi lần đi cô đều chọn chỗ ở rất kỹ, nếu không phải khách sạn bốn năm sao thì cũng là nhà nghỉ tương đối tốt, biết chuyện này bạn bè đều thấy xót tiền thay cô ấy.
Có người băn khoăn hỏi: "Ngủ nghê thôi, cầu kỳ quá vậy?", Lệ Phù trả lời: "Đến ngủ còn không được ngủ ngon thì còn chơi gì nữa? Mình chọn chỗ ở chất lượng để giường ấm nệm êm có thể đưa mình vào giấc ngủ sâu sau một ngày mệt mỏi, hồi phục lại sức khỏe cho ngày hôm sau."
Đối với Lệ Phù, cảm thức nghi thức chính là thái độ sống. Đóng kỹ cửa, tách biệt với thế giới bên ngoài, để gối mềm chăn ấm ôm lấy cơ thể, rồi chìm vào giấc ngủ, tận hưởng khoảng thời gian riêng tư nhất, tự do nhất sau một ngày dài, thật dễ chịu biết bao.
Cuộc sống không có cảm thức nghi thức thật đáng sợ. Một năm 365 ngày chỉ lo tiết kiệm ăn uống, chẳng có yêu cầu gì đối với sinh hoạt, hôm nay lặp lại hôm qua, ngày mai lặp lại hôm nay, ảm đạm u tối, có gì đáng khen ngợi.
Nhiều người tiết kiệm tiền để cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn, để không phải khổ sở vì thiếu tiền, nhưng đến khi cần dùng đến thì tiền lại quá ít. Cuộc sống thường là vậy. Rõ ràng bản thân đã rất cố gắng kiếm tiền, nhưng cuối cùng vẫn sống thật nghèo nàn. Đừng phiền lòng, những ngày thiếu thốn này sẽ qua, thời điểm cuộc sống tốt đẹp hơn sẽ đến. Đừng vì tiết kiệm tiền mà tiết kiệm tiền, cả ngày bó buộc tay chân, tính tính toán toán, sống những ngày tháng tủi nhục đến chính bản thân mình cũng căm ghét.
Tôi và một người bạn từng cá cược sẽ nấu mỳ tôm để ăn mỗi tối, xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn. Dù mỳ tôm có rất nhiều hương vị, nhưng ăn mãi cũng chán, chúng tôi ăn liền một tuần, ăn đến khi chỉ cần ngửi thấy mùi mỳ tôm là buồn nôn. Tiết kiệm đâu có dễ, giống như tra tấn vậy.
Tôi tiết kiệm tiền để có thể sống trong một ngôi nhà lớn, mọi người trong nhà vui vẻ hạnh phúc, có thể thường xuyên đưa mọi người đi xem phim, du lịch. Nhưng tôi cũng hy vọng có thể ăn được thật nhiều món ngon, lúc muốn ăn là ăn được ngay. Tôi không thể đợi đến lúc mình già, vị giác đã thoái hóa, răng đã lung lay, muốn ăn cũng chẳng ăn nổi, như thế thật quá xấu hổ.
*Bài viết được trích từ sách "Cứ sống tạm bợ mãi được sao?" của tác giả Cao Thụy Phong.