Để chạm đích vinh quang, đàn ông sẽ trải qua 5 thời khắc đau lòng: Thiếu tiền, - Cô độc - Mất mát - Ngụy trang - Lạc đường
Thế giới của đàn ông, chưa bao giờ có hai chữ "dễ dàng", luôn gắn liền một lớp mặt nạ, khó khăn của bản thân chỉ có thể tự vượt qua, nhưng trải qua nhiều, đã tôi luyện thành một ý chí kiên cường, đến mức hiểu ra rằng, thế giới này có một kiểu đau lòng mang tên dựa vào bản thân.
Khoảnh khắc nào khiến bạn cảm thấy cuộc sống này đầy rẫy khó khăn?
Theo tôi 5 thời khắc khó khăn nhất của một người đàn ông được tổng kết lại bằng 5 từ: Thiếu tiền, cô đơn, mất mát, ngụy trang và lạc đường.
Đàn ông cũng có lúc tinh thần suy sụp và chỉ bản thân mới có thể nhìn thấy. Để chạm đích trưởng thành, chúng ta buộc phải trải qua thời khắc mọi thứ đổ vỡ mà chỉ có bản thân mới hiểu.
Bạn đã từng thất nghiệp chưa? Bạn có sợ hãi khi không còn việc làm và bạn có dám nói với người thân của mình?
Tôi nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ chọn báo tin vui chứ không ai báo tin buồn, đặc biệt là những người đã ở tuổi trung niên, khi mà gánh nặng cơm áo gạo tiền, trên có già, dưới có trẻ.
Từng xem qua một câu chuyện vừa hài hước nhưng cũng đủ khiến bản thân suy ngẫm, về một người đàn ông đã qua tuổi 30 sau khi thất nghiệp và hành trình tìm việc sau 68 ngày.
Nhưng anh ấy sợ gia đình biết, nên hàng ngày vẫn một thói quen, mang theo hộp cơm, giả vờ đang đi làm, không có chỗ nào ngồi ăn, chỉ đành vào tiệm đồ ăn nhanh bấm bụng gọi một miếng gà rán để có chỗ ngồi.
Nhìn thấy câu chuyên ấy, tôi chợt nhớ đến câu nói của Trương Ái Linh: "Đàn ông khi đến tuổi trung niên, thường sẽ cảm thấy cô đơn, bởi vì chỉ cần sáng thức giấc mở mắt, xung quanh đều là người dựa dẫm vào anh ta, nhưng anh ta lại không có ai đễ dựa dẫm".
Bởi vì đã được định sẵn trách nhiệm, họ bắt buộc phải trở thành trụ cột của gia đình, thế giới của người trưởng thành chưa bao giờ có hai chữ dễ dàng, luôn gắn liền một lớp mặt nạ, khó khăn của bản thân chỉ có thể tự mình vượt qua, nhưng trải qua nhiều, đã tôi luyện thành một ý chí kiên cường, đến mức hiểu ra rằng, thế giới này có một kiểu đau lòng mang tên dựa vào bản thân.
Bởi vì nhân sinh vô thường, bạn vĩnh viễn không biết rằng ngày mai sẽ có điều gì bắt ngờ sẽ đến. Hạnh phúc lại quá mong manh, tất cả những ngày tháng bình yên, đều giống như bong bóng màu sắc, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.
Một đời người, có lẽ chỉ có bản thân bạn mới nguyện theo cùng từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi về với cát bụi. Bạn nghĩ sẽ nắm lấy chiếc lá trên cây, nghĩ rằng nó sẽ dùng toàn bộ sức lực cho bạn làm điểm tựa, nhưng lại quên mất rằng mùa thu đến, lá cũng rụng khỏi cành. Giống như những người ngang qua đời bạn, chỉ có thể đi cùng bạn một đoạn đường, rồi sẽ có ngày chia xa, thậm chí là không gặp lại. Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, có con đường phải đi, không ai thay chúng ta bước tiếp, chỉ có bản thân mới có thể vượt qua gió bão, mưa giông.
Chịu ảnh hưởng của dịch bệnh, gần đây tôi nhận được nhiều lá thư từ bạn đọc, có người nói, đã thất nghiệp nửa năm vẫn chưa tìm được việc, có người nói, chưa biết làm cách nào để thích ứng với công ty mới, cũng có người than phiền công ty giảm lương và bản thân không thể kiên trì thêm được nữa.
Tôi hiểu rằng không ai là dễ dàng hơn ai, mỗi người đều giữ cho mình một sự phiền muộn, khi bạn cảm thấy thế giới sụp đổ trước mắt, hãy nhìn sang những người bên cạnh, dù rơi vào hoàn cảnh đó nhưng vì cuộc sống vẫn phải cố gắng gượng dậy, quyết không từ bỏ.
Những người đó thay vì than vãn, họ dùng toàn sức lực của mình để đi tiếp không chùn bước.
NGÀY MAI sẽ chỉ thuộc về những người dám bước tiếp về phía trước, vì vậy, bất luận cuộc sống có gian nan bao nhiêu đi chăng nữa, mong bạn không đánh mất đi dũng khí bước tiếp.
Sẽ có một ngày, bạn sẽ mỉm cười và thản nhiên nói với bản thân rằng những ngày ngay cả việc thở cũng khó khăn lại có thể từng bước từng bước vượt qua.
Có thể ví cuộc đời này như một tách cà phê không đường, nhấp một ngụm thấy rất đắng, nhưng dư vị để lại là mùi thơm trên đầu lưỡi, tất cả khổ hạnh mà bạn trải qua, sẽ là tấm huân chương cho tương lai.