Cho cậu bé ăn xin bát mì, nửa tháng sau, 1 sự cố xảy ra đã thay đổi cuộc đời chủ quán
Cho đi một bát mì hoành thánh, hai vợ chồng chủ quán đã tránh được một vụ cướp. Không chỉ dừng lại ở đó, cuộc sống của họ cũng đã thay đổi rất nhiều.
Bát mỳ hoành thánh cho cậu bé ăn xin
Diêu Gia Trang là một khu dân cư nhỏ cấp thôn ở Trung Quốc. Gần đó có rất nhiều các nhà máy nhỏ nên người dân khắp nơi đổ về đây làm việc rất đông.
Thiên Kỳ và vợ là Mạn Lệ mở một cửa hàng mỳ hoành thánh tại đây. Mặc dù cửa hàng không lớn nhưng vì hai vợ chồng thật thà, hòa nhã, đồ ăn vừa rẻ vừa ngon nên khách đến rất đông, việc làm ăn thuận lợi hơn nhiều so với những cửa hàng khác trong thôn.
Một buổi trưa nọ, có một cậu bé ăn xin ăn mạc rách nát, chừng 10 tuổi đứng trước một quán mỳ và giơ bàn tay bé xíu về phía trước nói: "Cô ơi, cô cho cháu chút gì ăn được không?"
"Cút, cút, cút ngay, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của tao, thật bực mình", bà chủ quán mỳ gào lên. Cậu bé ăn xin lủi thủi quay đi, sang nhà kế bên nhưng vẫn bị đuổi thẳng.
"Chú ơi, lâu lắm rồi cháu chưa được ăn gì, chú có thể cho cháu chút cơm thừa không ạ?" – cậu bé ăn xin mắt ngấn nước cầu cứu Thiên Kỳ.
"Đi đi, đi đi, không nhìn thấy ta đang bận lắm hay sao?" – Thiên Kỳ đang rán hành thánh, vừa đảo cái xẻng xào nấu trong tay vừa nói.
Mạn Lệ nghe thấy vậy liền đập vào vai chồng một cái, nói: "Sao mình lại nói với trẻ con như vậy?" Rồi cô quay sang cậu bé ăn xin nói: "Cháu bé, vào đây, ngồi đây, cô cho cháu một bát mỳ nóng nhé." Vừa nói, cô vừa kéo cậu bé vào một góc nhỏ trong quán.
Một lúc sau, Mạn Lệ mang ra một bát vằn thắn nóng hổi: "Nào, ăn đi, ăn từ từ thôi không nóng. Nếu ăn hết bát này mà chưa no thì cứ bảo cô." Nói xong, cô tiếp tục ra ngoài mời đón khách.
Cậu bé ăn xin vẫn rưng rưng nước mắt, nhưng vì đã bị cơn đói giày vò quá lâu, cậu vội ăn thật nhanh, nhanh đến mức chẳng kịp cảm nhận được mùi vị của món ăn, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ảnh minh họa.
Húp sạch giọt nước dùng cuối cùng, cậu bé đặt bát xuống bàn rồi lẻn đi mất. "Cái thằng bé này, ăn xong là đi, đến một câu cảm ơn cũng không có" – Thiên Kỳ giọng khó chịu. Nhưng vợ anh nhanh chóng đỡ lời: "Anh lớn thế rồi mà cứ như trẻ con vậy!"
Vốn dĩ cho rằng đứa trẻ ăn xin sẽ còn quay lại song vài ngày sau đó, cậu bé ấy không hề lộ diện.
Sự cố xảy ra sau nửa tháng
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua. Hôm đó, khi tiễn những người khách cuối cùng, đồng hồ đã chỉ gần 2h sáng. Những cửa hàng khác đã đóng cửa tự bao giờ, ngoài đường tối om không một bóng người.
Thiên Kỳ đứng trong quán đấm bóp vai, Mạn Lệ cởi tạp dề, phủi bụi bẩn trên người. Đúng lúc đó, một cái bóng người nhỏ xuất hiện, kéo tay hai vợ chồng và chỉ tay ra ngoài nói: "Cô, chú, mau đóng cửa lại, có người xấu."
Đứa trẻ đó chính là cậu bé ăn xin. Hai vợ chồng Thiên Kỳ vội nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, thấy một nhóm 4 người, mặt bịt khăn đen, tay cầm gậy sắt đang chạy lại phía cửa hàng của họ.
Thiên Kỳ vội vã kéo cửa cuốn xuống, khóa chặt cửa lại từ phía trong. Mạn Lệ và cậu bé ăn xin sợ hãi, cảm giác không dám thở mạnh.
Thiên Kỳ tay cầm dao phay, hai chân run rẩy nhưng vẫn cố nói thật to: "Tao đã báo cảnh sát rồi, chúng mày không đi sẽ bị bắt. Lần này coi như chúng mày gặp may." Nói rồi, anh cố gắng tạo ra tiếng động thật mạnh từ con dao trên tay để thị uy với lũ người xấu.
Ảnh minh họa.
Đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh hẳn, hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn giữ thái độ cảnh giác.
Đặt con dao lên mặt bàn, Thiên Kỳ trút một hơi thở thật dài: "Cậu bé, làm sao cháu biết chúng sắp đến cướp cửa hàng của ta?"
"Một tuần trước, cháu vô tình nghe thấy họ nói cô chú làm ăn tốt, nhất định là kiếm được rất nhiều tiền. Đợi đến ngày nào cô chú đóng cửa muộn một chút họ sẽ đến cướp. Cháu muốn nói với cô chú nhưng không biết lúc nào họ sẽ đến, sợ cô chú không tin lời cháu.
Vì thế nên ngày nào cháu cũng nấp ở gần đây nghe ngóng, cho đến vừa rồi, cháu thấy họ tiến về phía cửa hàng của cô chú nến cháu vội chạy đến đây báo tin."- cậu bé ăn xin vừa vân vê gấu áo vừa lí nhí trả lời.
Thiên Kỳ vô cùng kinh ngạc. Nếu như không trải qua tình huống này, có lẽ anh sẽ không bao giờ tin một đứa trẻ lại dũng cảm đến vậy. Anh tiếp tục hỏi: "Vậy, vậy vì sao cháu giúp đỡ chúng ta?"
Cậu bé cúi đầu, do dự một lát rồi trả lời: "Cháu xin ăn lâu lắm rồi nhưng cô chú là những người đầu tiên không mắng cháu, còn cho cháu ăn no. Cô chú quả là người tốt."
Nói xong, cậu bé cảm thấy tủi thân, khóc tướng lên.
Mạn Lệ ôm đứa trẻ vào lòng, không ngừng an ủi. Đợi đến khi cậu bé bình tĩnh trở lại, hai vợ chồng mới hỏi thăm về thân thế của nó.
Cậu bé có tên Mao Mao, 12 tuổi. Vì không được ăn uống đầy đủ nên cậu nhỏ hơn so với tuổi. Từ nhỏ, Mao Mao đã sống trong cô nhi viện.
Đến năm 6 tuổi, cậu bé được một cặp vợ chồng xin về nuôi. Nhưng 3 năm sau đó, vì họ sinh được con trai, khó chịu với con nuôi nên ngược đãi Mao Mao, về sau đuổi cậu bé ra khỏi nhà.
Hồi kết tốt đẹp
Trời dần về sáng, vợ chồng Thiên Kỳ quyết định đóng cửa một ngày đưa Mao Mao về nhà.
Nhìn cậu bé ngủ say, Mạn Lệ nói với chồng: "Thiên Kỳ, chúng ta cũng hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa có con. Mao Mao ngoan ngoãn như vậy, hay chúng ta nhận nó làm con nuôi."
Thiên Kỳ nhìn vợ rồi nhìn đứa trẻ, cười thật tươi rồi gật đầu.
Anh gọi điện về cho mẹ, kể với bà việc nhận con nuôi. Mạn Lệ về làm dâu nhà anh đã hơn mười năm những vẫn chưa có con. Mặc dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối nhưng vì con dâu vừa hiếu thuận vừa đảm đang nên bà Quách không trách cứ gì.
Bây giờ nhận con nuôi dù sao cũng là việc tốt, bên bà rất ủng hộ hai con.
Ngay trong ngày hôm đó, hai vợ chồng Mạn Lệ đưa Mao Mao đi làm thủ tục nhận con nuôi. Kể từ đó, họ trở thành người một nhà, cuộc sống của vợ chồng Thiên Kỳ cũng đã thay đổi rất nhiều từ khi có một cậu con trai biết yêu thương bố mẹ nuôi.
Một năm sau đó, Mạn Lệ sinh được một bé gái. Cả nhà đều cho rằng, đây chính là đứa bé mà Mao Mao đã mang đến cho họ, vì thế mà vợ chồng Thiên Kỳ càng yêu thương cậu con nuôi hơn.
Mao Mao cũng rất thương em, niềm vui lớn nhất của cậu mỗi ngày là chọc cho em cười khanh khách.