Chảnh chảnh, cứ nghĩ mình ngon, sau mới thấy thất bại toàn tập. Còn trẻ, cứ mạnh dạn Xin Cơ Hội, nhất định phải chia cuộc đời ở thế chủ động
Đừng để cái tôi lớn mà hỏng cuộc đời đi. Hạ thấp mình xuống, để người ta cho mình cơ hội. Chảnh chảnh, cứ nghĩ mình ngon, rồi sau mới thấy thất bại toàn tập. Mình chẳng là gì trong 7 tỷ người trên trái đất này.
Đã từng đi Nhật, Hàn, Israel...thì bạn mới biết, để nhận được một đồng tiền công, các ông chủ tư bản đã vắt kiệt sức mình ra sao, các ông chủ nhỏ đã khôn vặt thế nào, các ông chủ lớn đã khôn khéo tính toán ra sao,...Xin đừng khó chịu, mà mình phải thấy vui. Đó là bài học lớn đời mình. Sau này mình làm sếp lớn, mình sẽ áp dụng cái hay của ông này, mình sẽ không giống ông kia....để nhân viên yêu quý mình hơn. Đại loại vậy.
Sang Anh sang Mỹ du học, mình sẽ thấy nó chẳng có gì hay ho, cũng chỉ là những kiến thức mình biết rồi, chỉ là phiên bản tiếng Anh. Nhưng cái người ta cho mình đâu phải là kiến thức, mà là phương pháp tự học, và văn minh phương Tây, khả năng tự xoay sở, tự thích nghi trong những tháng ngày ở xứ người. Một ngày còn visa sống ở xứ người là một ngày enjoy, chứ không phải đếm ngày đếm tháng rồi hát bài "còn bao lâu, cho thân thôi lưu đày chốn đây" một cách tiêu cực.
Vô một công ty làm, dù là công ty số 1 Việt Nam hay số 1 thế giới, mình sẽ thấy không giống như mình tưởng tượng, chán kinh khủng. Mình có thể sẽ trải qua cảm giác khó chịu và chán nản, nhưng sau này nhìn lại, mình sẽ rất biết ơn những khoảnh khắc đó, những con người đó, môi trường đó, hoàn cảnh đó. Khi đó là mình đã thực sự lớn lên.
Nếu 1 lần trong đời, được người khác trao cơ hội (nhất là cơ hội nghề nghiệp), thì nhất định phải trân trọng. Có thể là mình không thành công, vì năng lực mình không phù hợp, nhưng mình cảm giác "đã làm được việc đó", cảm giác đó mới là thứ đáng giá. Dù vui dù buồn, dù thế nào mình cũng thấy hạnh phúc vì "đã từng trải qua".
Và phải chủ động xin cơ hội như thủ môn Đặng Văn Lâm. Chọn nghề nghiệp là cầu thủ bóng đá, Lâm đã cháy hết mình với nghề. Còn trẻ, có chi là ngại ngùng. Thậm chí đăng lên mạng xã hội mong ước việc làm của mình như Lâm. Có sao.
Phải vượt qua cái ngại ngùng cố hữu hay sĩ diện của dân châu Á. Mình vô danh, có ai biết đâu mà. Đừng để cái tôi lớn mà hỏng cuộc đời đi. Hạ thấp mình xuống, để người ta cho mình cơ hội. Chảnh chảnh, cứ nghĩ mình ngon, rồi sau mới thấy thất bại toàn tập. Mình chẳng là gì trong 7 tỷ người trên trái đất này dù từng giỏi nhất trường cấp 3, nhất trường đại học, giải nhất toàn quốc.
Việt Nam là chấm nhỏ xíu trên bản đồ thế giới, nhất nước mình có là gì với thế giới đâu. Mình đến hay đi, thế giới vẫn không có gì khác biệt.
Một ngày bạn chết, trái đất vẫn quay, người ta vẫn sống, mọi thứ vẫn như cũ, người yêu cũ sẽ có người yêu mới. Chỉ có cái tôi mình to đùng, nghĩ tới nghĩ lui và suy diễn phức tạp thôi. Bạn có là ai đâu mà tự ái (mà bạn đang nghĩ là tự trọng). Người ta chỉ vinh danh người có thành tựu. Mình ngồi đó mà "em thích, em không thích"...ai quan tâm. Chả ai quan tâm cả.
Đời là phải chia ở thể chủ động. Có cơ hội là chộp lấy. Cứ không phạm pháp hay hại người, là mình làm. Còn trẻ, mình cứ mạnh dạn XIN CƠ HỘI.
Cha mẹ mình không là doanh nhân lớn, không là người quyết định cái mà mình đang muốn làm, bản thân mình không có quan hệ lớn....để có thể có được cơ hội, thì cứ mạnh dạn nói lên ước mơ mình trên mạng xã hội. Chẳng sợ chê cười, biết đâu có người sẽ giúp.....
Mà không có thì cũng có sao. Vứt cái tôi qua một bên, tư duy Tây từ trong suy nghĩ....
Tôi cần ABC. Có ai giúp tôi không? Tôi sẵn sàng làm CDFGH....để có được ước mơ ABC đó.
(Theo Tony buổi sáng)