Tâm sự của 1 CĐV đi từ Thường Châu tuyết trắng đến UAE đầy nắng: ''Chúng ta chưa thể vượt qua Nhật Bản nhưng chúng ta đã vượt qua chính mình''

25/01/2019 09:09 AM | Sống

Không có "nếu mà", không có "giá như", chỉ có chấp nhận để cố gắng hơn nữa!

Ở đâu có cổ động viên Việt Nam - ở đó là sân nhà!

Tôi đang đứng trước cửa sân vận động, không ai cười nữa, nhưng đoàn cổ động viên mang theo trống vẫn đang hát bài "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng" và mọi người hát theo.

Khi tiếng còi kết thúc cất lên, cả khán đài lặng đi 1 lát.

Rồi 1 anh cầm loa gào lên bằng tất cả sức lực "Việt Nammmm", và lập tức tiếng vỗ tay và tiếng Việt Nam hô vang kéo dài mãi khi những chiến binh áo đỏ chạy tới sát khán đài cúi đầu tri ân người hâm mộ.

Chúng ta thua rồi, dù có những mỹ từ gì để làm nhẹ đi chăng nữa thì vẫn cứ là thua. Nhưng đối thủ mà chúng ta chỉ chịu chấp nhận thua bằng 1 quả penalty duy nhất - là Nhật Bản - đội đã từng 6 lần lọt vào World Cup và 3 lần vào tới vòng 1/8.

Rõ ràng là 1 đẳng cấp khác, họ ép sân, hơn hẳn mình về cả thể lực lẫn kỹ thuật, họ lại không hề coi thường chúng ta, đá rát, đeo bám và tập trung.

Không có "nếu mà", không có "giá như", chỉ có chấp nhận để cố gắng hơn nữa!

Chúng ta chưa thể vượt qua Nhật Bản - nhưng chúng ta đã vượt qua chính mình.

Tâm sự của 1 CĐV đi từ Thường Châu tuyết trắng đến UAE đầy nắng: Chúng ta chưa thể vượt qua Nhật Bản nhưng chúng ta đã vượt qua chính mình - Ảnh 1.

Chỉ 1 năm thôi, từ sự kiện Thường Châu năm ngoái tới giờ, bản đồ bóng đá Đông Nam Á đã phải vẽ lại. Xếp hạng bóng đá châu Á đã phải thay đổi - vì cái tên Việt Nam.

Cứ thế thôi, tiến lên, không sợ hãi, không chùn bước, không ngại bất cứ đối thủ nào, thua cũng được, cứ chơi sòng phẳng đã tính sau.

Cổ động viên Việt Nam nhuộm đỏ 2 mảng khán đài Al Maktoum thành phố Dubai.

Tôi gặp cùng đoàn 1 bác 80 tuổi - bác bảo còn đi lại được thì bác còn đi xem Việt Nam đá bóng, tôi không bỏ trận nào hết.

Tôi gặp 1 bác được các cháu đẩy xe lăn vào sân.

Tôi gặp những cậu bé Nghệ An gào thét tên Công Phượng đến khản cả giọng.

Có ai đó nói: Về thôi, cả nhà ăn tết vui vẻ nhé, năm sau chúng ta lại chiến đấu, không sao hết.

Không khí trong sân bóng đá nơi xa xứ là 1 thứ không khí kỳ lạ, mang lại cảm xúc rung động lòng người. Nơi mà người Việt Nam nhận ra nhau từ xa nhờ màu đỏ thiêng liêng của quốc kỳ, nơi mà mọi người nhắc nhau xếp hàng, nhắc nhau nhặt rác, chỉ cần 1 người hô vang là cả ngàn người hoà theo với một sự tự hào lớn lao.

Những cổ động viên không bao giờ mỏi mệt, có buồn nhưng không có thất vọng, có hụt hẫng nhưng tràn đầy niềm tin.

Nói như bác 80 tuổi - còn đi được sẽ còn đi theo đội tuyển chiến đấu.

Các cầu thủ yên tâm - ở đâu có cổ động viên Việt Nam - họ sẽ làm hết sức mình để cầu thủ thấy - đó chính là SÂN NHÀ.

An Xinh Trương

Cùng chuyên mục
XEM