Học được gì từ triết lý sống của một người vô gia cư

30/10/2014 14:33 PM | Sống

“Ăn xin là hành động hạ thấp phẩm giá. Bản thân tôi cảm thấy những người cho tiền cũng không hề vui vẻ với việc này. Chính vì vậy, tôi quyết định cố gắng tự kiếm tiền và không phụ thuộc vào người khác" là chia sẻ của một người vô gia cư, một kẻ ăn xin "hoàn lương".

Tôi không bao giờ cho tiền những người ăn xin và vô gia cư bởi đây là hành động bất lịch sự. Dĩ nhiên không có nhiều người nhất trí với quan điểm này. Bài viết dưới đây đưa ra 2 ví dụ minh chứng cho tuyên bố của tôi.

Nếu bạn từng nghĩ rằng vô gia cư là những người có vẻ ngoài nhếch nhác, kém may mắn, một kẻ ngốc… thì hai câu chuyện dưới đây sẽ khiến bạn thay đổi quan điểm. Đây là hai cuộc trò chuyện thực tế của tôi với họ.

Chàng trai biểu diễn với xe đạp một bánh

Bất cứ khi nào tới thành phố Portland, Oregon, bạn cũng có thể gặp chàng trai vô gia cư đặc biệt này. Không ai có thể bỏ lỡ anh ấy với chiếc quần kẻ cưỡi trên chiếc xe một bánh đi lại một cách điêu luyện.

Minh họa hình ảnh trình diễn xe đạp một bánh.

Trong thời gian sống tại Portland, chúng tôi đã có dịp trò truyện cùng nhau vài lần và điều để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất là buổi anh ấy chia sẻ về lý do đến với công việc hiện tại. Anh ấy nói rằng xin ăn là hành động không trung thực và khiến bản thân cảm thấy tồi tệ. Dù tin hay không, nhưng đây đúng là nguyên văn những gì chàng trai vô gia cư ấy đã nói với tôi.

Anh chia sẻ thêm rằng cảm thấy không vui khi nhận lòng vị tha của người khác mà biết chắc rằng không bao giờ có thể trả lại. “Tôi đã phải cố gắng chịu đựng trong một thời gian rất dài và ghét cảm giác đó. Tôi bắt đầu không thích bản thân và cả những người cho tôi tiền”.

Anh nói: “Ăn xin là hành động hạ thấp phẩm giá. Và bản thân tôi cảm thấy những người cho tôi tiền cũng không hề vui vẻ với việc này”. Chính vì vậy, anh ấy đã quyết định cố gắng tự kiếm tiền và không phụ thuộc vào người khác.

Nhờ vào những kiến thức về thể thao được học từ trường, anh ấy bắt đầu trình diễn trên đường phố. Không mấy ngạc nhiên khi đường phố Cirque du Soleil bỗng dưng bị tắc nghẽn bởi màn trình diễn của anh. Anh biểu diễn với chiếc xe đạp một bánh và những người xem cảm thấy thích thú sẽ bỏ tiền vào chiếc mũ anh đặt bên cạnh. Không phải là chương trình biểu diễn hoành tráng nhất hành tinh, nhưng những đứa trẻ tỏ ra rất thích thú, bị thu hút và rồi bố mẹ của chúng cũng cảm thấy thú vị theo.

Một lần tôi hỏi anh ấy đã bao giờ có một công việc thật sự hay chưa, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt tức giận và thúc cho tôi một cú đá mạnh vào đùi. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, tôi thấy mình hoàn toàn đáng bị như vậy.

Anh ấy nói: “Tôi đã có một công việc thật sự. Tôi biểu diễn cho bạn, tổ chức các chương trình cho trẻ em, bố mẹ chúng và bất cứ ai muốn xem. Tôi được trả tiền để làm việc đó. Đó là công việc thực sự của tôi. Tôi chỉ không làm việc trong văn phòng mà thôi”.

Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là khi anh ấy đã có một chiếc xe trình diễn mới tốt hơn. Anh ấy đang làm rất tốt công việc của mình và tự hào về nó.

Điều tôi muốn nói là hãy nhìn vào những gì chàng trai này đã làm được trong cuộc sống. Anh ấy không ăn xin, không muốn mọi người thương hại và không muốn được cho tiền. Vì vậy anh ấy đã làm việc, có “khách hàng”, khám phá ra giá trị bản thân, trở thành một thành viên tích cực, có ích cho xã hội.

Điều tuyệt vời có thể xảy ra theo rất nhiều cách khác nhau!

Chàng trai kể chuyện cười

“Không phải ai cũng có thể biểu diễn với xe một bánh và kiếm được tiền” là lời một người vô gia cư khác nói với tôi khi tôi kể cho anh ta nghe về câu chuyện của chàng trai trình diễn xe một bánh kể trên. Sau đó tôi hỏi về dự định của anh ấy.

Sau cuộc trò chuyện rất dài, tôi hiểu ra anh này vốn là một thủy thủ. Môi trường đó giúp anh thu thập được hàng tấn câu chuyện cười thú vị từ những người bạn, đồng nghiệp.

Chính vì vậy tôi gợi ý: “Oh, tôi rất thích truyện cười, hãy kể cho tôi nghe vài câu chuyện”.

Anh ấy bắt đầu kể và tôi cười không ngớt. Sau đó tôi đã đưa cho anh ấy tiền. Tiếng cười của tôi đã thu hút được những người khác, họ tiến đến và cùng nghe câu chuyện. Tôi đứng bên cạnh tiếp tục theo dõi những câu chuyện anh kể. Ngày hôm đó anh ấy nhận được số tiền kha khá. Anh cười và nói cảm ơn tôi.

Có một điều tôi chưa nói đến là lúc bắt đầu kể chuyện cười và về đội tàu tôi đã thấy ánh mắt anh ấy vô cùng rạng rỡ. Nhất là khi anh bắt đầu kể chuyện, anh ấy nhìn thật sự có sức sống. Anh trở thành người dẫn dắt, làm chủ cuộc nói chuyện trong khi chỉ một vài phút trước đó, đứng trước mặt tôi là con người với vẻ buồn rầu, chán nản cùng những tiếng nói chuyện lầm bầm.

Với hai câu truyện trên, tôi mong rằng bạn có thể tìm ra cách tốt hơn để giúp đỡ những người vô gia cư và ăn xin. Cùng là 5 USD nhưng nên đưa theo cách của người đang ban ơn hay chia sẻ để giúp nâng cao giá trị bản thân và thu nhập cho họ?

>> 4 triết lý sống rút ra từ căn nhà 'đơn sơ' của tỷ phú Warren Buffett

Trà My

Đàm Vân

Cùng chuyên mục
XEM