"Rút sổ tiết kiệm mua vàng từ sớm, ngày càng giàu lên, nhưng tôi vẫn không vui như tưởng tượng"

Chứng kiến tài sản của mình tăng lên rõ rệt khi giá vàng liên tục lập mặt bằng mới, người phụ nữ vẫn có cảm giác không trọn vẹn bởi sự xáo trộn tài chính và cuộc sống của gia đình.

Rút sổ tiết kiệm mua vàng: Tích lũy tài sản nhưng không trọn vẹn niềm vui - Ảnh 1.

Tôi rút sổ tiết kiệm từ đầu năm, vào thời điểm giá vàng trong nước vẫn đang dao động quanh mức 72 - 75 triệu đồng/lượng, chưa bước vào chuỗi tăng mạnh như vài tháng sau đó. Khi ấy, lãi suất tiền gửi kỳ hạn 6 - 12 tháng chỉ quanh 4 - 5%/năm, gửi cả trăm triệu, mỗi tháng tiền lãi nhận về không đủ tạo cảm giác an tâm, chứ chưa nói đến chuyện sinh lời.

Tôi tất toán trước hạn một vài sổ tiết kiệm, gom được hơn 30 chỉ vàng, mua rải trong vài lần để tránh tâm lý “bắt đỉnh”. Mỗi lần mua, tôi tự trấn an, đây là tích lũy, không phải đầu cơ.

Những tháng đầu, giá vàng lên xuống nhẹ. Tôi gần như quên mất số vàng mình đã mua. Cho đến khoảng giữa năm, bảng giá bắt đầu nhảy nhanh hơn. 80 triệu, rồi 85 triệu đồng/lượng, có lúc chỉ trong vài tuần. Đến gần đây, giá vàng miếng trong nước đã lên hơn 150 triệu đồng/lượng, thậm chí cao hơn. Tôi thử nhẩm lại, số vàng mua từ đầu năm, nếu bán ra lúc này, mức chênh lệch đủ để bù cả tiền lãi kép tiết kiệm của nhiều năm.

Mỗi lần nhìn giá vàng nhích lên so với mức tôi mua hồi đầu năm, tôi vẫn thấy nhẹ nhõm và có chút tự hào. Quyết định rút sổ tiết kiệm khi ấy rõ ràng là không sai. Nếu so với việc để tiền nằm yên hưởng lãi suất thấp, thì khoản chênh lệch mà vàng mang lại là rất thật, rất cụ thể. Tôi biết mình đã làm tốt, thậm chí là làm đúng thời điểm.

Chỉ có điều, niềm vui ấy không hẳn là niềm vui trọn vẹn. Nó giống cảm giác đạt được một kết quả tốt, nhưng kèm theo đó là một chút dè chừng. Khi tài sản tăng lên nhờ vàng, tôi bắt đầu nhìn đồng tiền khác đi, thận trọng hơn, giữ gìn hơn. Không phải vì sợ mất, mà vì cảm thấy số tiền ấy giờ đã mang một “vai trò” lớn hơn trước, như một khoản để dành nghiêm túc, không còn dễ dàng tiêu pha.

Từ ngày tiền biến thành vàng, tôi không còn cảm giác thoải mái khi chi tiêu, từ những chuyến du lịch cho gia đình đến những thiết bị tiện ích cho cuộc sống. Trước kia, khi tiền còn trong sổ tiết kiệm, tôi biết rõ mình có bao nhiêu, tiêu bao nhiêu là ổn. Còn bây giờ, phần lớn tài sản nằm trong vàng, một thứ tôi không dám động tới. Mỗi khoản chi, dù nhỏ, cũng khiến tôi lưỡng lự. Tôi sợ tiêu tiền mặt rồi sẽ phải bán vàng vào lúc chưa muốn. Thậm chí tôi có suy nghĩ sẽ không bao giờ đủ can đảm để bán đi số vàng đó, bởi bán đi rồi thì sẽ khó có thể mua lại. Tôi bắt đầu sống dè dặt hơn chính mình trước đó. Không phải vì thiếu tiền, mà vì sợ làm xáo trộn “kho vàng” đang nằm yên kia.

Một vấn đề đau đầu nữa là khi tôi nghĩ đến chuyện dùng khoản vàng tích lũy ấy để chuẩn bị cho kế hoạch du học của con gái, một mục tiêu rõ ràng, cụ thể và có ý nghĩa hơn bất kỳ con số lãi nào. Nhưng chồng tôi thì chưa vội vì giá vàng đang tốt, giữ thêm cũng không sao, bán ra lúc này lại thấy… tiếc. Và thế là số vàng ấy vẫn nằm yên giữa những tính toán.

Chưa kể, từ ngày có vàng, tôi có thêm một nỗi lo rất… không tên. Tôi cất vàng kỹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn mở ra kiểm tra. Nghe tin trộm cắp ở đâu đó, tôi lại giật mình. Tôi từng nghĩ giữ vàng sẽ giúp mình an tâm hơn gửi tiền ngân hàng, nhưng hóa ra lại phải lo thêm chuyện bảo quản, cất giữ, thậm chí là… sợ người khác biết mình có vàng.

Có lần, tôi tự hỏi, nếu số tiền ấy vẫn nằm trong sổ tiết kiệm, tôi có lo như thế này không? Giờ đây, khi nhìn lại quyết định rút sổ tiết kiệm từ đầu năm, tôi không cho rằng mình sai. Giá vàng tăng đã chứng minh đó không phải là lựa chọn tệ. Nhưng tôi cũng không còn nghĩ đây là quyết định hoàn hảo khi mình chạy theo vàng quá nhiều. Bởi tài chính cá nhân không chỉ là câu chuyện lãi bao nhiêu, mà còn là sống thế nào với số tiền mình có.

* Theo chia sẻ của chị N.T.Thanh (48 tuổi)

Theo Thu Thuỷ (ghi)

Cùng chuyên mục
XEM