[Mạng xã hội chứng khoán] Mất gần hết số tiền tích cóp, công chức già 65 tuổi về hưu vẫn nói: Cảm ơn chứng khoán
Nếu như ra mặt trận hoặc bước lên 1 đấu trường, bạn sẽ nhìn thấy đối thủ của mình nhưng chơi chứng khoán, đối thủ của bạn giấu mặt, bạn chỉ nhìn thấy bảng giá, cùng vô số tin tức không biết là đồng minh hay là đối thủ. Chưa kể đến đối thủ của bạn rất khó lường, thay đổi theo từng thời kỳ.
Trên mạng xã hội Stockbook, bài viết của một nhà đầu tư lớn tuổi đáp lại bài viết “Nghề chứng khoán là nghề bất lương?” của chị Hồ Huyền ngay lập tức đã được 800 người theo dõi chỉ sau 4 ngày tham gia vào mạng này. Theo lời của nhà đầu tư, dù bắt đầu với chứng khoán ở lứa tuổi rất muộn và cũng đã đánh mất gần hết số tiền tiết kiệm của cả cuộc đời đi làm công chức, nhưng ông chỉ có một lời gửi đến chứng khoán, đó là: Cảm ơn.
Dưới đây là câu chuyện của ông Nguyễn Quang Minh:
"Chứng khoán bất khuất chứ không bất lương
Tôi là một công chức mới về hưu được vài năm. Lúc mới nghỉ hưu thật sốc, 2 ông bà già ở nhà không có gì làm ngoài việc buổi sáng tụ tập ở công viên tập thể dục, xong ngồi nghe bạn bè than thở nói xấu con cháu; chiều về nhà cơm cơm nước nước, thấp thỏm đợi con cháu về ăn, rồi tự nhiên thấy rằng con cháu mình nó cũng xấu như lời người bạn nói buổi sáng. Không được, tôi phải làm một cái gì khác.
Gần nhà tôi có một công ty chứng khoán, hồi chưa nghỉ hưu đi qua đó tôi thường thấy các bạn trẻ ngồi café, trà đá nói câu chuyện gì đó xôm lắm mà tôi không hiểu, rồi thỉnh thoảng phá lên cười sằng sặc. Ở cơ quan tôi, một cơ quan nhà nước, chúng tôi chưa từng cười như thế. Điều đó thôi thúc tôi bước vào mở một tài khoản chứng khoán.
Tôi mở tài khoản vào ngày 28/2/2012 với số tiền vẻn vẹn có 10 triệu đồng. Sau 1 thời gian tìm hiểu và được tư vấn của những người bạn già mới quen trên sàn, tôi đặt lệnh mua đầu tiên vào ngày 14/3/2012, mua VND, lúc đó mới giá 9 và mua hẳn 500 cổ, tức bằng 2 tháng lương hưu của 2 vợ chồng tôi. 2 ngày sau, khi vừa đến sàn, tôi được các bạn già thông báo VND đã cạn cung mà còn không hiểu cạn cung là gì. Nhìn bảng giá mới biết VND đã tăng trần, dư mua mấy triệu CP. Tôi đã nghĩ mình quá may mắn, nhưng sau nghĩ lại, thì đó là sự kiện gây ra nhiều bất hạnh cho tôi.
Sau trận thắng lớn đầu tiên, tôi tự tin rút 100 triệu trong số tiền tiết kiệm 140 triệu mà cả cuộc đời 2 vợ chồng tôi chắt bóp để nộp vào tài khoản chứng khoán (tất nhiên là giấu bà nhà tôi). Và điều gì đến thì các bạn cũng biết rồi đấy. Tài khoản của tôi chỉ còn 21 triệu sau 7 tháng, và đến hôm qua, khi tôi quyết định kể chuyện này với bà nhà tôi, thì tải khoản tôi cũng mới lên được 74 triệu.
Tiền đã rơi như lá mùa thu...
Nếu bạn làm một công chức thế hệ cũ như tôi, nhiều khả năng bạn sẽ có một cuộc sống thật tẻ nhạt. Ngày ngày làm những công việc đều đều rồi nhận lương, nhịp sống gia đình cũng sẽ đều đều tương tự thế. Để có thêm thi vị thì đọc sách, chơi cờ hoặc tham gia hoạt động ở tổ dân phố cho nó xôm. À, gần đây thì có thêm thú vui mới là chơi Facebook để xem ảnh con cháu (nhưng một số vẫn bị con cháu không chấp nhận lời mời kết bạn). Từ ngày có chứng khoán, cuộc sống của tôi nhiều màu sắc hơn.
Chứng khoán dạy tôi bất khuất, điều mà tôi không được dạy ở cơ quan nhà nước vì lý do mọi thứ đều đều bình bình mà tôi nói ở trên, chả có gì phải chiến đấu, có khi còn phải nhẫn nhịn, phải cúi đầu. Nhưng chứng khoán thì khác, tôi phải chiến đấu hàng ngày, thậm chí từng giây, từng phút với các con số nhảy nhót trên bảng điện tử.
Nếu như ra mặt trận hoặc bước lên 1 đấu trường, bạn sẽ nhìn thấy đối thủ của mình nhưng chơi chứng khoán, đối thủ của bạn giấu mặt, bạn chỉ nhìn thấy bảng giá, cùng vô số tin tức không biết là đồng minh hay là đối thủ. Chưa kể đến đối thủ của bạn rất khó lường, thay đổi theo từng thời kỳ. Thêm vào đó, bạn còn một kẻ thù nữa đó là chính bạn với lòng tham, nỗi sợ hãi, mà chỉ một phút sảy chân là bạn rơi vào thất bại ngay.
Tôi đã chiến đấu với đối thủ và kẻ thù này hơn 5 năm với rất nhiều thất bại, có lúc ngồi ăn bữa cơm mặt lầm lì không buồn nói, gắt gỏng với vợ con chỉ vì tài khoản đang đỏ, hay có những lúc nằm chong chong mong cho trời đừng sáng để không phải đối diện với lỗ nhiều hơn,…. Lúc đầu tôi đau khổ và dằn vặt lắm, cả xấu hổ nữa (chả nhẽ từng này tuổi rồi mà phải thú nhận với con cháu là mình ngu), phải đến cách đây 2 năm tôi mới bắt đầu thấy thoải mái.
Tôi đã chiến đấu với đối thủ và kẻ thù này hơn 5 năm với rất nhiều thất bại
Tôi chơi chứng khoán được gì? Được 1 khoản lỗ 13 tháng lương hưu cộng lãi tiết kiệm (tất nhiên rồi). Được sự già dơ, kiên định và bất khuất. Được một cuộc sống giàu màu sắc và cảm xúc. Cho đến tối qua bà nhà tôi mới hiểu tại sao tôi biết chính xác giá xăng tăng mấy trăm đồng lúc mấy giờ, giá vàng đang bao nhiêu, đại án xử ông này ông kia có bao nhiêu người tham dự,…
Mong muốn chiến thắng bản thân đã giúp tôi đọc nhiều sách, nghe ngóng nhiều nơi, học hỏi nhiều người để tôi có một nhân sinh quan hoàn toàn khác. Có những lúc ngồi nghe các bạn già than phiền về con cháu, tôi có thể giảng giải cho họ ở các khía cạnh khác nhau khiến họ gật gù. Mối quan hệ trong gia đình tôi cũng tốt hơn, tôi có thể ngồi nói chuyện bàn luận công việc với con trai tôi như một người bạn, nhìn nhận con dâu tôi ở góc độ khách quan hơn và không can thiệp sâu vào chuyện chúng nó nuôi cháu tôi như thế nào. Chứng khoán đã dạy tôi điều đó các bạn có tin không? Việc một ông già 65 tuổi như tôi đăng bài như thế này chẳng là minh chứng còn gì?”
Cuộc sống tẻ nhạt của tôi đã trở nên nhiều màu sắc nhờ chứng khoán
Nói về khía cạnh bất lương - như lời như lời của một người bạn mà chị Hồ Huyền từng nhắc đến, ông Minh nêu ý kiến:
“Tôi biết ý anh bạn cháu muốn nói chứng khoán là trò zero sum game, nếu anh ấy lãi, thì có người khác lỗ. Anh ấy cảm thấy bất lương khi có số lãi đó, mặc dù không lừa lọc ai. Tôi đã nghĩ về vấn đề này và có một lý giải cho anh bạn cháu. Đó là thị trường chứng khoán mở cửa tự do cho tất cả mọi người, ai cũng có quyền tham gia và có quyền được tiếp cận với các thông tin như nhau, đồng nghĩa với việc tạo ra cơ hội công bằng cho tất cả chúng ta. Giống như trong cuộc sống, chả lẽ người nắm được cơ hội lại phải ăn năn khi thấy người khác không nắm được cơ hội ư?
Còn khía cạnh bất lương theo kiểu lùa gà, úp sọt, làm giá... thì không bàn làm gì rồi, đến giáo viên, bác sĩ còn có thành phần tiêu cực cơ mà. Một người đi viện gặp phải bác sĩ bất lương là do kém may mắn, nhưng một người chơi chứng mà bị lùa gà, chưa chắc là do kém may mắn đụng phải kẻ bất lương nhé, mà có khi là tại người đó đánh mất bản thân thôi.”