Giáo sư quần đùi: "Nếu lỡ ngày mai bác sĩ bảo với tôi: Thành, mầy chỉ có thể sống được 24 tiếng nữa, thì..."
Tôi đã sống trong tâm thế "nếu chỉ còn 1 ngày để sống", nên tôi không cần lo nghĩ gì. Và đó sẽ là một ngày như mọi ngày...
Ông Trương Nguyện Thành sinh năm 1962, tại TP Quy Nhơn, tỉnh Bình Định. Ông là tiến sĩ khoa học ngành hóa và tính toán do Trường ĐH Minnesota (Hoa Kỳ) cấp năm 1990. Sau khi không đủ tiêu chuẩn làm hiệu trưởng ĐH Hoa Sen, ông Thành quyết định tạm gác giấc mơ đóng góp cho phát triển giáo dục đại học Việt Nam và quay trở lại giảng dạy và nghiên cứu ở Đại học Utah.
Mới đây, vào ngày 8/6/2019, ông đã được bổ nhiệm làm Phó Hiệu trưởng Trường ĐH Văn Lang".
Ông Thành có biệt danh là "giáo sư quần đùi", kể từ năm 2017, khi ông gây xôn xao dư luận bởi mặc quần sooc, áo phông giảng bài cho sinh viên.
Ông quan niệm "là sống cho hiện tại nhưng hướng về tương lai" do đó, theo ông, thì nếu chỉ còn 1 ngày để sống, ông cũng không có gì để mà hối tiếc.
Trong cuốn sách Cha voi mà tôi vừa phát hành, thật ngẫu nhiên và vô tình, khi tôi cũng đưa một thắc mắc tương tự. Đó là "Nếu bạn chỉ còn 1 ngày để sống, thì bạn mong muốn gì cho con mình?".
Còn với riêng tôi, nếu chỉ còn 1 ngày để sống, thì tôi sẽ làm gì? Ồ, tôi không làm gì khác so với mọi ngày cả.
Chắc bạn đang ngạc nhiên là tại sao tôi không chuẩn bị, không lo lắng, hay không nuối tiếc điều gì còn dang dở sao?
Thật ra thì tôi luôn có tư duy, có suy nghĩ "nếu tôi chỉ còn 1 ngày để sống" nên tôi đã chuẩn bị tinh thần và mọi thứ sẵn hết cả rồi. Thế nên hôm nay tôi sống, ngày mai tôi không còn, thì tôi cũng chẳng có hối tiếc gì cả.
Nếu lỡ như ngày mai bác sĩ bảo với tôi: "Thành, mầy chỉ có thể sống được 24 tiếng nữa", thì... tôi vẫn bình thường.
Tôi thức giấc rồi cũng đi ăn sáng, cũng đi uống trà một cách bình thản. Nhưng, tôi sẽ ưu tiên thời gian còn lại ấy cho những mối quan hệ đặc biệt, là những mối quan hệ gần gũi nhất.
Tôi sẽ rủ vợ đi đâu đó vui chơi, cùng ăn uống. Tôi sẽ ngồi nói chuyện với con một cách bình thường chứ không hề buồn bã. Tôi liên lạc với vài người bạn thân, hẹn hò rủ nhau uống vài cốc bia rồi chuyện trò... Và tất nhiên, trong những cuộc ăn uống, chuyện trò ấy trong tâm thế vui vẻ như từ trước đến giờ chứ không có gì khác biệt, không đả động về chuyện "tôi chỉ còn 1 ngày để sống".
Có thể, tôi sẽ chia sẻ điều ấy cho gia đình tôi. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng, "tin sốc" ấy không làm họ ngã gục, vì tôi đã chuẩn bị tinh thần, tư duy cho họ từ rất lâu rồi.
Với các con, chúng vô cùng quan trọng đối với tôi. Tôi có mối quan hệ rất tốt với các con. Mỗi khi con cần tới tôi, thì tôi xuất hiện và "bố đây". Nhưng tôi đã nói rõ trong suốt quá trình chăm con từ nhỏ.
Rằng, ba dạy con và chuẩn bị cho con mọi điều tốt nhất, từ tinh thần độc lập, từ kỹ năng sống... để rồi ngày mai, lỡ ba mất đi, thì ba có thể an tâm là các con vẫn sống ổn. Để ngày đó có đến thì "cũng chẳng có gì đáng lo".
Các con tôi, từ khi 11, 12 tuổi, dường như đã không cần tôi nữa, ít phải kiếm tôi để nhờ hỗ trợ, giúp đỡ. Các con ở lứa tuổi ấy đã có được tư duy độc lập, ít phụ thuộc vào bố mẹ. Chúng hiện đã trưởng thành, có cuộc sống tự do và rất ổn.
Vậy thì nếu chỉ còn 1 ngày để sống, tôi đâu có gì phải lo? Tôi còn sống thì có thể có thêm thời gian để chia sẻ kinh nghiệm cho các con, còn tôi lỡ mất đi, thì các con vẫn ổn.
Các con tôi bảo: "Nếu ngày mai lỡ ba mất thì tụi con buồn lắm. Nhưng tụi con sẽ ổn thôi mà".
Còn vợ và chồng là một mối quan hệ mật thiết. Với vợ, tôi cũng đã nói về điều đó. Tôi đối xử tốt vợ từ xưa đến giờ, luôn hạnh phúc, nên tôi lỡ mất đi, thì đâu có gì phải ân hận hay cảm thấy cần bù đắp. Lúc tôi nói với vợ "nếu tôi chỉ còn 24 tiếng đồng hồ để sống", vợ tôi nói lại ngay: "Ông xã phải chết sau bà xã chứ".
Về công việc, tôi có tư duy "công việc không có mình thì vẫn có người khác làm". Thế nên phải biết cách đào tạo cấp dưới, những người trẻ, có khả năng làm, để có thể thay thế vị trí của mình khi mình không còn nữa. Thế nên tôi cũng chẳng lo dang dở điều gì. Không có mình thì sẽ có người khác thay thế, tổ chức vẫn ổn định, vẫn phát triển đi lên.
Và mỗi ngày tôi đều làm tốt công việc của mình, nỗ lực làm tròn trách nhiệm. Vậy thì nếu chỉ còn 1 ngày để sống, tôi đâu có gì để mà hối tiếc?
Với những mối quan hệ còn lại, xưa nay tôi luôn đối xử tốt với mọi người, từ đồng nghiệp, cho đến những người bạn của một thời xưa cũ lâu lắc lâu lơ, biết và thân tôi khi tôi mới có mối tình đầu; hay với những người thầy dạy tôi thuở trung học...
Tôi cũng không nợ ai bất cứ điều gì, cả tiền lẫn tình hay mọi thứ. Tôi không thích nợ ai về bất cứ điều gì cả. Nên nếu tôi chỉ còn 1 ngày để sống, thì tôi đâu có gì phải luyến tiếc, đắn đo.
Tôi luôn theo một quan niệm sống có từ lâu, và tôi luôn xem là chánh niệm trong mọi hành động. Đó là sống cho hiện tại nhưng hướng về tương lai. Nghĩa là trong đầu tôi đã chuẩn bị cho tương lai, nhưng sống tốt nhất cho giây phút hiện tại.
Hiện tại tôi đã sống như vậy, đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả cho ngày không có tôi. Nếu ngày mai không có tôi thì mọi thứ liên quan đến tôi vẫn ổn.
Tôi đã sống trong tâm thế "nếu chỉ còn 1 ngày để sống", nên tôi không cần lo nghĩ gì.
Và đó sẽ là một ngày như mọi ngày...