Bạn ôm một bó hồng, người ta chỉ ngưỡng mộ hoặc chê bai hoa hồng đẹp xấu, chẳng ai quan tâm tay bạn gai đâm rướm máu
Tôi biết bạn sẽ tủi thân, nhưng cũng đừng khóc mãi vì những cái gai, hãy nhớ trong tay bạn là hoa hồng.
01
Mấy hôm trước, bạn tôi chỉ cho tôi xem cái cây cao nhất trong vườn nhà anh ấy. Cây rất to cao, cành lá xum xuê, tỏa bóng mát cả một góc sân.
Bạn chỉ vào cái cây ấy rồi hỏi tôi: "Em có thấy mấy vết thương trên đó không?"
Tôi nhìn vài vết chém trên thân cây, đáp: "Có thấy."
Anh ấy nói, cái cây này mấy năm trước bị người ta cầm dao chặt, suýt nữa thì chết. May mà nhà anh ngăn lại kịp rồi mang nó về trồng, nó mới sống đến tận bây giờ, sân nhà anh mới được mát thế này. Nay cây đã lớn lên nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết chém đó, anh lại thấy thương.
Nói xong anh ấy rủ tôi chụp cái ảnh kỉ niệm. Anh quay người, giẫm chân lên cỏ, tìm góc chụp đẹp và nói: "Nào, cười lên."
Tôi nhìn cây cỏ dưới đất bị anh giẫm lên, chợt nghĩ:
Tại sao người ta có thể thương cảm cho vết thương của cây đại thụ che bóng mát mà lại không quan tâm đến nỗi đau của cây cỏ nhỏ bé? Bởi vì cỏ quá nhỏ mà cây đại thụ lại to hay sao? Nếu cây cỏ đó có thể lớn thêm gấp mười lần thành cây lau, rồi lại lớn lên gấp mười lần thành cây đại thụ, thì sẽ không ai giẫm lên nó nữa đúng không? Khi đó người ta cũng sẽ thương cảm cho vết thương trên thân mình nó, lên án người đã chà đạp nó, phải chứ?
Tương tự như vậy, nếu một con kiến có thể lớn hơn 100 lần, để cho biểu cảm của nó có thể được người khác nhìn thấy, để những đau đớn của nó có thể được người ta đồng cảm, thì sẽ không còn ai dễ dàng nhấc chân giết chết nó, hoặc ít nhất là sau khi giết nó, người đó sẽ ít nhiều thấy áy náy.
02
Một ngày đẹp trời nọ, cô bạn thân nhắn tin hỏi tôi: "Cậu có tin vào ý nghĩa của cố gắng không?"
Tôi nói: "Tin chứ."
Cậu ấy nói: "Vậy tại sao tớ cố gắng như thế, mà vẫn không ai công nhận?"
Tôi ngồi đơ ra một lúc, không thể nghĩ ra được câu trả lời.
Tối đó, tôi đã nghĩ rất nhiều, uống hết mấy lon bia, đột nhiên thông suốt: Thế giới này căn bản chẳng bao giờ quan tâm bạn nỗ lực thế nào, chỉ quan tâm đến việc bạn có thành quả gì hay không, cố gắng của bạn có ích hay không mà thôi.
Cũng giống như, khi bạn ôm một bó hồng mỉm cười với thế giới này, người ta chỉ ngưỡng mộ hoặc chê bai hoa hồng đẹp xấu, chẳng ai quan tâm tay bạn gai đâm rướm máu.
Trước khi bạn đạt được thành quả nhất định, thì sẽ chẳng ai khen ngợi, ca tụng sự cố gắng của bạn cả. Chỉ khi bạn trưởng thành làm một cây đại thụ, lúc đó người ta mới nhìn thấy, xuýt xoa, ca tụng những cố gắng và thương tích của bạn.
Nghĩ đến đây, tôi cuối cùng cũng ngộ ra cách mà thế giới này vận hành: Sẽ chẳng ai để ý đến cố gắng của bạn nếu bạn còn nhỏ bé. Chỉ khi bạn đã thành công, người ta mới bằng lòng lắng nghe, những câu chuyện của bạn đến lúc đó mới trở nên sinh động, sâu sắc, đáng nghe.
Có người nói thế giới này rất tàn nhẫn, đúng vậy, bởi vì thượng đế sẽ luôn tha thứ mọi lỗi lầm, con người thỉnh thoảng sẽ cao cả, nhưng hiện thực thì không bao giờ.
03
Đây là thế giới do kẻ mạnh tạo nên, một thế giới chỉ công nhận kẻ mạnh và phớt lờ kẻ yếu, tất cả lịch sử đều do người thắng cuộc viết ra. Nếu bạn không phải người thắng cuộc, thì không thể nào viết nên trang sử của bản thân để người đời sau nhìn thấy. Thế giới này là thế giới của công danh lợi lộc, chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Chỉ khi kết quả tốt, quá trình mới có tư cách được người khác quan tâm đến.
Tôi nhớ đến thời học cấp 3, mỗi một học sinh giỏi sau khi thi xong đều chia sẻ phương pháp học tập của bản thân. Đáng tiếc, nếu lần tiếp theo cậu bạn đó không được đứng nhất nữa, người ngồi trên bục chia sẻ lại là một người khác.
Tôi nghĩ đến những người lập nghiệp, khi sản phẩm tung ra thị trường và đạt thành công bước đầu, báo chí săn đuổi họ, đăng lên những chia sẻ, lí tưởng, kế hoạch, hoài bão... của họ. Nhưng khi công ty phá sản, những cái tên ấy liền biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nghĩ đến những câu chuyện xưa, những hồi ức, kỷ niệm, khó khăn... của người nổi tiếng đã khiến bao trái tim đồng cảm, xót thương. Nhưng cùng câu chuyện ấy, người kể đổi lại thành một nhân vật không tên không tuổi, lại chẳng mấy ai nhớ đến.
Tại sao?
Bởi vì thế giới này chưa từng tin nước mắt, chỉ nhìn kết quả. Trước khi bạn thành công, không ai quan tâm cố gắng của bạn. Nỗi buồn của bạn chỉ là của một mình bạn, gánh nặng của bạn cũng là của một mình bạn. Bạn bắt buộc phải học cách chống đỡ, trưởng thành, trong im lặng.
04
Bây giờ, tôi có thể trả lời câu hỏi của cậu bạn tôi: Đừng oán trách cố gắng của cậu không có thu hoạch, ít nhất cậu có tư cách cố gắng, có một số người đến tư cách cố gắng cũng chẳng có. Trước khi cậu có thành quả, thì không cần đi rêu rao mình đã nỗ lực bao nhiêu. Mọi người đều chỉ nhìn kết quả, nhớ những kinh nghiệm sau khi cậu đã thành công, không ai thích nghe cậu oán trách trong thất bại cả.
Trước hết hãy nhẫn nhịn những khó khăn. Hãy tin rằng những tháng ngày khổ cực này không hề vô ích. Một ngày nào đó khi cậu thành công, nó sẽ trở thành nguồn cảm hứng để chia sẻ, là câu chuyện khiến người đời ngưỡng mộ. Còn khi cậu vẫn chưa có gì, im lặng cố gắng, là con đường duy nhất dành cho cậu.
Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng, cố gắng chưa chắc đã thành công, nhưng không cố gắng thì chắc chắn sẽ hối hận. Hãy im lặng cố gắng, cần cù phấn đấu, tận tâm tận lực, bớt kêu ca kể khổ. Không có vất vả nào là vô nghĩa.
Những vất vả đó, rồi sẽ có ngày tỏa sáng, được người khác nhìn nhận, khiến người ta cảm động. Mà khoảnh khắc tỏa sáng ấy đang vẫy gọi cậu đó, cậu có thấy chưa?