10 câu chuyện sẽ cho bạn thấy, chỉ cần một khoảnh khắc thôi sẽ thay đổi cuộc đời mãi mãi
Họ là những người may mắn khi biết nắm số phận của mình trong tay; hoặc nói đúng hơn, là số phận vẫn đang dẫn họ đi đúng hướng.
Người ta luôn nói với bạn rằng: "Hãy biết sống trong thực tại và trân trọng những khoảnh khắc mà bạn đang có". Thử hít hà hương trời đất, nhắm mắt và tận hưởng không khí xung quanh, bạn sẽ thấy thực tại mới là một phép nhiệm màu.
Nếu không biết chớp lấy những khoảnh khắc của thực tại, chúng ta sẽ để trôi qua những giây phút cuộc sống ý nghĩa. Đôi khi, bạn không ngờ rằng chỉ một khoảnh khắc thôi cũng sẽ khiến cuộc đời bạn thay đổi mãi mãi. 10 mẩu chuyện nhỏ là 10 bước ngoặt quan trọng mà để từ đó, cuộc đời của các nhân vật đã bước sang một trang mới hoàn toàn.
Khi tôi 17 tuổi, hai người bạn đến đón tôi đi uống rượu tại một quán bar ngoài bang khác vì ở đây, họ không kiểm tra chứng minh thư, mà chúng tôi cũng chưa đủ tuổi để uống rượu hợp pháp tại bang mình. Hết tăng một, tôi bảo nó là tôi muốn về. Đám bạn vô cùng ngạc nhiên vì chúng tôi đã đi cả đêm. Tuy vậy, tôi có cảm giác rất lạ rằng chỉ muốn về nhà. Họ gọi tôi là thằng nhát cáy hay những từ khác nữa, nhưng rồi cũng đưa tôi về nhà.
Trên đường về; lúc đó đã khá khuya rồi, chiếc xe chở đám bạn tôi bị đâm từ đằng sau trên đường cao tốc. Dù không bị thương nặng gì cả nhưng chiếc xe đã bị hỏng nặng. Đó là là một cú va khá mạnh và phần động cơ sau xe chèn lên cả phần ghế phụ - nơi tôi đáng nhẽ ra là đã ngồi.
Tôi không biết giải thích sao về quyết định của mình. Đôi lúc, tôi tự nhủ bản thân hãy nghe linh cảm mách bảo vì nó có thể thay đổi cuộc đời bạn mãi mãi.
Tôi còn quá trẻ và ngốc nghếch, lái một đám bạn đến buổi tiệc. Tôi không biết một trong số những người ngồi trên xe; anh ta trông khá lạ, nhưng là một người bạn của bạn tôi.
Chiếc xe cảnh sát chạy đằng sau, ánh đèn rọi về phía chúng tôi. Tôi tấp vào lề và đưa cho họ thông tin của mình. Rồi họ yêu cầu lục soát xe: "Vâng, không vấn đề gì", tôi đáp.
Chúng tôi ra ngoài và đứng trên vỉa hè trong khi cảnh sát bắt đầu đặt câu hỏi. Tôi đứng ngoài rìa, nhìn cảnh sát khám xe của mình. Dù tôi biết chẳng có gì phải lo lắng cả, tôi vẫn khá run.
Rồi tôi nhìn qua và thấy một trong số những người bạn bị còng tay. Đó chính là cái cậu mà tôi không biết. Hóa ra, cậu ta từng có tiền án bạo lực.
Tôi nghĩ: "Tuyệt, không phải dính vào cậu ta nữa".
Một vài phút sau, sĩ quan cảnh sát tới hỏi tôi. Anh ta cầm một cái ống thủy tinh và hỏi: "Cái này có phải của cậu không?".
Mở to mắt nhìn, tôi nói: "Không, không phải thưa ngài".
Tôi nhận ra đó là một ống để hút ma túy. "Không, không phải của tôi, tôi thề".
Anh ta đáp: "Ừ, lúc nào chả nói như vậy".
Lúc này, tôi hoảng loạn. Tôi có thể thấy cuộc sống đang dần bốc hơi trước mắt. Viên cảnh sát vẫn nhìn tôi, đứng chỉ cách vài mét. Anh ta quay đi rồi trở về xe khi nghe tôi nói:
"Thưa ngài, cứ thử kiểm tra tôi đi. Tôi nói thật, kiểm tra xem tôi có dùng thuốc không. Cái ống này đã được dùng rồi, nếu tôi có hút ma túy, các ngài sẽ biết ngay".
Anh ta gật đầu.
Rõ ràng, đó là câu trả lời duy nhất được chấp nhận trong tình huống này bởi vì tôi tin rằng anh ta tin tôi. Rồi tất cả chúng tôi rời đi, ngoại trừ cái gã lạ mặt kia. Sau đó tôi mới biết, hắn mang cả súng bên người.
Nếu bạn không làm điều gì sai, hãy vững tin vảo bản thân. Kể từ đó, tôi đã bỏ hoàn toàn lối sống tiệc tùng của mình.
Tôi đang ở trên một bãi biển tại Phuket, Thái Lan với con trai 11 tuổi vào ngày Boxing Day năm 2004. Đó là ngày xảy ra trận sóng thần lớn trên biển Ấn Độ Dương. Con sóng đầu tiên khá nhỏ và chúng tôi đã cố gắng để sóng cuốn ra biển. Đến con sóng thứ hai, chúng tôi cố gắng chạy nhanh đến khách sạn. Tuy nhiên, nó đã quét qua và cuốn trôi chúng tôi xuống một cái kho. Không gian tối sầm lại còn nước cứ dâng từ từ.
May mắn thay, chúng tôi đã ra khỏi được đó trước khi nước lũ chạm sàn. Tôi thấy có gì ấm ấm ở chân; khi nhìn xuống, hóa ra chân tôi đã chảy máu. Tuy vậy, tôi không thấy đau gì. Chúng tôi leo lền tầng 2; mẹ tôi và vợ lúc đó đang kéo mọi người vào ban công.
Tôi nói rằng mình phải đi đến chỗ cao hơn ngay bây giờ. Cả nhà tôi chui vào trong xe ô tô. Vợ tôi hỏi xem rằng mình nên đi hướng nào, trái hay phải. Lúc đó, tôi không nhận ra quyết định đó quan trọng như thế nào. Thị trấn chính ở bên trái, ở đó tôi có thể được cấp cứu. Tôi cảm thấy mệt vì vết thương ở chân chảy nhiều màu. Tuy nhiên, con đường bên trái chật ních người nên tôi đã quyết định đi đường bên phải, dù không biết nó dẫn đi đâu.
Chỉ 10 giây sau khi chúng tôi rẽ phải, một cơn sóng lớn khác ập đến, ngập lối con đường bên trái. Chỉ trong nháy mắt, hàng loạt chiếc xe ô tô biến mất. Nếu chúng tôi rẽ trái, có lẽ giờ cả gia đình đã thiệt mạng như 500 người ngày hôm đó.
May mắn thay, có một nhà nghỉ ở con đường bên tay phải. Tôi được cứu thương kịp thời ở đây.
Vào những ngày mọi thứ không được suôn sẻ, tôi luôn nghĩ về kỷ niệm hôm đó. Mỗi ngày tôi sống đều là một đặc ân mà tôi được ban tặng.
Vài năm trước, tôi có mặt tại một trại hè toán và khoa học. Chúng tôi làm những tên lửa đồ chơi nhỏ để phóng trên cánh đồng. Cách duy nhất là sử dụng dầu và nguyên liệu tên lửa để phóng chúng. Khi chúng tôi chuẩn bị phóng, tôi quyết định sẽ di chuyển ra một cái cây khác để nhìn rõ hơn. Tuy nhiên, một cơn gió thổi qua khiến tôi rùng mình nên tôi quyết định trở về cái cây ban đầu.
Ngay khi tên lửa được phóng, chúng tôi biết có gì đó sai sai. Tên lửa rơi xuống đúng vị trí mà tôi định đứng và phát nổ.
Tôi thức dậy và thấy muốn đi tiểu. Tỉnh dậy và không thấy cô bạn gái đang mang bầu. Cảm giác mệt nhoài; tôi nên dậy đi tiểu rồi quay lại ngủ tiếp hay cứ cố ngủ mà thấy khó chịu? Tôi quyết định đi tiểu. Khi tôi mở cửa toilet thì bất chợt có tiếng nói: "Nick, em cần giúp đỡ".
Tôi nhìn quanh và thấy máu me ở khắp nơi: "Lạy chúa, cô ấy xảy thai", tôi thì thầm với bản thân. Bạn gái tôi quá yếu để có thể đứng dậy. Tôi gọi ông bà đến để giúp đỡ vì biết rằng, phải nửa tiếng xe cứu thương mới tới nơi.
Chỉ còn 4 tuần nữa là cô ấy sinh. Bác sĩ nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi nhưng cuối cùng, em bé đã ra đời sớm. Bác sĩ bảo rằng nếu tôi không có mặt kịp thời, con gái tôi đã qua đời.
Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ ngờ rằng, khoảnh khắc phân vân có nên đi tiểu vào buổi sáng không đã giúp tôi cứu sống được con mình.
"Tôi đã rất vui tối nay".
"Tôi cũng vậy".
"Thế chúng ta sẽ làm lại chứ".
"Ừ, nhất định".
Chúng tôi hôn, có lẽ lâu hơn mọi người hay làm. Khi cả hai quay bước đi, tôi thấy có gì đó chưa thỏa mãn. Ngay trong khoảnh khắc cô ấy định ra về, tôi quay lại, nắm vào eo cô ấy rồi trao một nụ hôn.
Tuy nhiên, những gì sau đó cũng không hẳn là một câu chuyện tình. Vài tháng trôi qua, chuyện tình cảm không tiến triển gì nhiều lắm.
Nhưng nó đã thay đổi cách tôi nhìn mọi thứ. Đó là một quyết định mang tính khoảnh khắc mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là lời hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để mọi thứ chưng hửng hay do dự như vậy. Đó là một lời hứa với bản thân hãy làm điều bạn nghĩ là đúng khi cơ hội xuất hiện.
12/4/1996. 3:42 sáng.
Xe của tôi đang chạy lùi với tốc độ 110km/h, lao về phía vách núi. Bánh xe bị nổ nên chiếc xe cứ thế lao xuống. Tôi nên rẽ trái hay phải?
Tuần trước, một lái xe khác cũng bị tương tự nhưng đã lựa chọn sai hướng và cuối cùng, lao thẳng xuống vách núi tử nạn. Tôi đã may mắn khi lựa chọn đúng hướng.
Tôi bị đâm 2 lần nhưng may mắn thay, tôi còn sống.
Vào một ngày ở trường trung học, tôi quyết định trốn buổi tổng duyệt nhóm nhạc jazz. Thay vì đi tập luyện, tôi về nhà, xem Bugs Bunny. Bất chợt điện thoại rung.
Đó là một người từ nhà thờ. Ông ta hỏi rằng tôi có muốn đến Nhật Bản mùa hè này để đại diện cho nhà thờ tại một hội nghị hòa bình trẻ quốc tế không.
Tôi chưa bao giờ ra khỏi biên giới.
Tôi đồng ý. Vài tháng sau, tôi có mặt tại hội nghị. 2 tuần tại Nhật Bản đã thay đổi cuộc đời tôi trong 10 năm sau đó rất nhiều. Tôi trở về nhà với tình yêu Nhật Bản.
Tôi bắt đầu học tiếng Nhật ngày đêm tại một trường đại học địa phương, lựa chọn ngành học đại học dựa trên chương trình trao đổi với Nhật Bản, hoàn thành năm cuối tại một trường đại học Nhật Bản rồi sau đó làm việc cho chính phủ Nhật tại thủ đô Washington.
Tất cả những điều này tốt đẹp sẽ không xảy ra nếu tôi không tình cờ trốn buổi tổng duyệt nhạc jazz hôm đó và không trả lời cú điện thoại định mệnh ấy.
Khi tôi học đại học, có một cô gái mà tôi rất thích. Cô ấy ngọt ngào, xinh đẹp, dễ mến nhưng đáng tiếc lại đang hẹn hò với bạn tôi.
Rồi cô ấy chia tay với cậu bạn và cô ấy quay ra thích tôi.
Một buổi tối, tôi, chị gái và cô ấy cùng một người bạn chung xuống phố chơi. Ai đó bắt đầu nói về việc họ thích hẹn hò với ai.
Cô ấy hỏi tôi vu vơ: "Paul, cậu có thích hẹn hò ai không?".
Tôi nói: "Không, tớ không muốn hẹn hò với ai giờ cả. Tớ chỉ muốn độc thân".
"PAUL, MÀY NÓI CÁI GÌ VẬY, BỊ ĐIÊN À", tôi tự nói với mình.
Tôi không rõ tại sao mình lại nói vậy, nhưng rồi cô gái ấy cũng không thích tôi nữa. Tôi buồn chán mất mấy ngày trời.
Rồi thời gian trôi qua, tôi nhận ra cô ấy cũng chẳng phải người tốt; vì thế nên bạn tôi mới chia tay cổ. Lúc đó, bộ não có thể kiểm soát được miệng và giúp tôi tránh được những phiền phức không đáng mà mối quan hệ với cô gái ấy có thể gây ra.
Một hôm, hồi 19 tuổi thôi, tôi đang đi đưa thức ăn ở khu trung tâm. Bất chợt gặp một cậu bạn đại học; cậu ấy mời tôi tới bữa tiệc gia đình.
Tôi đồng ý.
Mọi thứ rất vui, chúng tôi sau đó đã trở thành những người bạn tốt.
Sau đó, cậu ấy thấy sổ vẽ của tôi và hỏi xem có thể cho bố cậu ấy xem được không. Bố cậu ấy - một người nghiên cứu y khoa sau đó đã chia sẻ với người đồng sự. Tình cờ, người bạn đó lại là tác giả một chuỗi sách về giải phẫu.
Bác sĩ đó đã mời tôi đến và hỏi xem tôi có thể vẽ minh họa cơ thể người trong sách của ông ấy không. Tôi đã đồng ý ngay lập tức. Rồi ông ấy hỏi tôi có muốn làm chính thức không; dĩ nhiên tôi cũng đồng ý.
Mọi thứ đến chỉ vì bữa tiệc vui vẻ mà tôi đã tham gia. Có những thứ tốt đẹp đến vào lúc bạn không thể ngờ tới.