NS Xuân Hương tiếp tục tung chi tiết "sốc" chuyện Thanh Bạch khủng bố tinh thần vợ với cái tựa úp mở "Cái đêm hôm ấy là đêm gì?"

09/10/2019 22:59 PM | Sống

"Anh gửi liên tục hàng loạt tin nhắn khủng bố tôi với nội dung rất khủng khiếp và kinh tởm đe dọa danh dự những người thân yêu nhất của tôi", NS Xuân Hương kể.

Mới đây, NS Xuân Hương tiếp tục tung chương 7 của "Thiếu lãng mạn tình ta tan vỡ" - câu chuyện kể về những nỗi ám ảnh kinh hoàng của cô trong thời gian chung sống với MC Thanh Bạch.

Như đã đề cập về sự ghê gớm của mẹ chồng và cô Ba bên chồng từ những chương trước, lần này NS Xuân Hương tiếp tục phơi bày rõ ràng hơn những điều kinh khủng mà họ gây ra cho mình.

NS Xuân Hương tiếp tục tung chi tiết sốc chuyện Thanh Bạch khủng bố tinh thần vợ với cái tựa úp mở Cái đêm hôm ấy là đêm gì? - Ảnh 1.
NS Xuân Hương tiếp tục tung chi tiết sốc chuyện Thanh Bạch khủng bố tinh thần vợ với cái tựa úp mở Cái đêm hôm ấy là đêm gì? - Ảnh 2.
NS Xuân Hương tiếp tục tung chi tiết sốc chuyện Thanh Bạch khủng bố tinh thần vợ với cái tựa úp mở Cái đêm hôm ấy là đêm gì? - Ảnh 3.
NS Xuân Hương tiếp tục tung chi tiết sốc chuyện Thanh Bạch khủng bố tinh thần vợ với cái tựa úp mở Cái đêm hôm ấy là đêm gì? - Ảnh 4.

Trước hết, phải nói đến chuyện mối tình giữa Thanh Bạch và chàng thợ cắt tóc bị "bung bét", Xuân Hương đi đâu cũng xấu hổ và khó xử khi bị bạn bè, đồng nghiệp gặng hỏi. Ghê gớm hơn, lúc đó còn xuất hiện thông tin nói rằng Xuân Hương les, Thanh Bạch gay nên hợp đồng với nhau để che mắt thiên hạ.

"Nghe chuyện đồn đoán tôi cũng hoang mang về giới tính thật của tôi: sống với anh tôi đã nghiễm nhiên biến thành đàn ông, nay miệng đời lại ban tặng thêm cho tôi cái chữ "les". Cuối cùng tôi cũng chẳng biết tôi thuộc giống gì, tôi là ai. Chỉ biết tôi là tôi, là một sinh vật biết nói tiếng người đang lặn ngụp trong đau khổ. Nhưng nghĩ lại tôi cũng thấy được an ủi rằng tôi không phải hạng bồ bịch lăng nhăng. Vậy là phước lớn cho tôi rồi", NS Xuân Hương viết.

NS Xuân Hương tiếp tục tung chi tiết sốc chuyện Thanh Bạch khủng bố tinh thần vợ với cái tựa úp mở Cái đêm hôm ấy là đêm gì? - Ảnh 5.

Tiếp tục, những câu chuyện với bà cô bên chồng vẫn không kết thúc. Mẹ và cô Ba "quyền lực" liên tục chỉ đạo qua điện thoại, ép Xuân Hương phải làm theo lời họ và còn gieo cho nữ nghệ sĩ bao nhiêu tội lỗi mà cô cũng không biết mình gây ra từ khi nào.

"Bên cạnh đó anh vẫn tiếp tục gây hấn bằng cách làm những chuyện ngược đời cho tôi bực tức để anh có cớ gây lộn. Gây xong anh lại báo cáo về Bộ Tổng Tham mưu cho họ mắng nhiếc tôi, rằng tôi biến cuộc sống của anh thành địa ngục thì anh đương nhiên có quyền đi cặp với Thanh Thanh H (chàng thợ cắt tóc - pv). Anh càng ngày càng coi thường tôi trong tất cả mọi hành động mặc cho bệnh của tôi ngày càng nặng thêm", nữ nghệ sĩ kể lại.

Đáng chú ý trong câu chuyện lần này là việc Thanh Bạch dọa sẽ nhét ma túy vào vali của Xuân Hương khi cô đi từ Mỹ về sân bay Tây Sơn Nhất, cùng với loạt tin nhắn đe dọa, khủng bố tinh thần với nội dung ghê gớm hơn: "Tôi như phát điên và sợ hãi đến tột độ vì sợ những điều anh đe doạ sẽ xảy ra ở nhà lúc tôi chưa kịp về. Tim tôi cứ nhảy thon thót khi tin nhắn của anh liên tục dội tới".

NS Xuân Hương tiếp tục tung chi tiết sốc chuyện Thanh Bạch khủng bố tinh thần vợ với cái tựa úp mở Cái đêm hôm ấy là đêm gì? - Ảnh 6.


Nguyên văn bài đăng của NS Xuân Hương:

THIẾU LÃNG MẠN TÌNH TA TAN Vỡ

Chương 7: "Cái đêm hôm ấy đêm gì?"

Chuyện anh và "thằng vợ yêu" của anh đổ bể bốc mùi khắp nơi không biết qua những con đường nào. Nhưng có một đường chắc chắn là sau khi cái sào huyệt dùng để tiết "hộc-môn" bị động ổ thì "thằng vợ yêu" của anh đi lu loa về mối tình thanh mai trúc mã của hai người. (À, tôi còn quên một chi tiết rất đáng yêu là anh đã tặng cho "thằng vợ" cái tên Thanh Thanh H vì tên thật là H.).

Đi diễn gặp đồng nghiệp tôi thấy cái mặt mình không được bình thường. Hình như nó hơi ngu ngu. Hình như giống tấm thớt vì nó sượng. Nhìn ai cũng bằng vẻ mặt lấm lét, có vẻ gian gian mặc dù tôi không ăn cắp của ai cái gì. Thỉnh thoảng có một vài đồng nghiệp hỏi tôi. Tôi ậm ừ không biết nên trả lời có hay không. Nhưng có một điều tôi biết rõ là tôi thấy nhục, nhục một cách thật sự. Bởi vì thà anh chơi bời với mấy cô gái điếm thì tôi còn có thể trả lời được, mặc dù chuyện này cũng tởm lợm thật. Nhưng dù sao mấy cô gái điếm cũng là giống cái. Còn chuyện của anh hiện tại thật là không thể nào tưởng tượng được. Tôi thầm "trách" mọi người tại sao không hỏi ngay chính chủ - là anh thì có phải đỡ khó xử cho tôi không!

Đã vậy còn có lời đồn rằng tôi là les, anh là gay. Hai bên "bắt tay nhau" theo một cái "hợp đồng hôn nhân" để làm liên danh đi diễn thôi. Sở dĩ họ nói vậy vì họ nói rằng nếu tôi là giống cái trăm phần trăm thì tại sao tôi không cặp bồ với ai hết?!

Nghe chuyện đồn đoán tôi cũng hoang mang về giới tính thật của tôi: sống với anh tôi đã nghiễm nhiên biến thành đàn ông, nay miệng đời lại ban tặng thêm cho tôi cái chữ les. Cuối cùng tôi cũng chẳng biết tôi thuộc giống gì, tôi là ai. Chỉ biết tôi là tôi, là một sinh vật biết nói tiếng người đang lặn ngụp trong đau khổ. Nhưng nghĩ lại tôi cũng thấy được an ủi rằng tôi không phải hạng bồ bịch lăng nhăng. Vậy là phước lớn cho tôi rồi.

Trong lúc tôi đau đớn đến tột cùng lại còn phải chịu tiếng bấc tiếng chì thay cho anh và gia đình anh thì từ Bộ Tổng Tham mưu vẫn liên tục ra chỉ thị thông qua anh bắt tôi phải thi hành. Thêm vào đó là những tội lỗi từ trên trời giáng xuống đầu tôi thông qua miệng của bộ ba quyền lực.

Một hôm anh đang nói chuyện điện thoại với Tổng Tham Mưu Trưởng cô Ba thì anh đưa cho tôi nói chuyện với "đấng bề trên". Theo đó tôi được biết rằng tôi bị mang tội bất hiếu với ba má chồng, với chồng và với cả em chồng.

Tôi đính chánh bằng cách chứng minh rằng tôi vẫn một lòng hiếu để với bên chồng. Tôi nhắc lại chuyện tôi tự nguyện và đề nghị dành hết số tiền tôi và anh dành dụm được kể từ ngày bắt đầu đi diễn biếu hết cho ba má anh để xây nhà mặc dù lúc đó tôi và anh vẫn chưa có nhà riêng, vẫn còn ở trong căn phòng chật chội mà ba tôi chừa lại sau khi cho những người cán bộ khác trong trường sân khấu đến ở trong ngôi nhà của ba tôi được nhà nước cấp. Tôi còn nêu ra những bằng chứng để cô Ba nhớ lại rằng tôi lo cho gia đình chồng hơn lo cho ba má tôi thì lập tức cô Ba "bổ cho tôi mấy nhát" trên đầu rằng: "Người ta á hả, là người ta lo cho gia đình mình trước rồi mới tới gia đình chồng. Còn chị lại lo cho bên chồng trước mới tới gia đình mình. Chị là người đặc biệt à! Thiệt đó, đặc biệt à! Thiệt đó, đặc biệt à!". Rồi cô còn thưởng thêm cho tôi một câu: "Kể ra thì chị cũng là người tốt đó, biết lo cho gia đình chồng. Nhưng tất cả chỉ là bề ngoài giả tạo mà thôi."

Tôi cúp máy và than vãn với anh: "Sao cô ba lại có thể nói em như vậy. Anh trừng hai con mắt và nghiến răng nói thẳng vô mặt tôi: "Em phải CẨN NGÔN à!!!". Tôi giật bắn người vì tin rằng mình vừa phạm phải tội tầy đình nên anh mới dùng chữ Nho để giáo huấn tôi. Nhìn nét mặt hể hả của anh, tôi thấy tự hào cùng anh vì anh em nhà anh rất đoàn kết với nhau như lời anh vẫn thường khoe.

Bên cạnh đó anh vẫn tiếp tục gây hấn bằng cách làm những chuyện ngược đời cho tôi bực tức để anh có cớ gây lộn. Gây xong anh lại báo cáo về Bộ Tổng Tham mưu cho họ mắng nhiếc tôi, rằng tôi biến cuộc sống của anh thành địa ngục thì anh đương nhiên có quyền đi cặp với Thanh Thanh H.

Anh càng ngày càng coi thường tôi trong tất cả mọi hành động mặc cho bệnh của tôi ngày càng nặng thêm. Kịch bản thì anh không viết được nhưng trong những lúc giới thiệu chương trình, anh lại sác tác thêm nhiều câu để chửi xéo tôi ngay trên sân khẩu. Càng ngày anh càng gia tăng khủng bố. Con tôi rất bất bình vì nhiều lần chứng kiến cảnh anh chửi rủa mẹ nó không tiếc lời. Nó rất thương tôi vì hàng ngày thấy tôi rên rỉ vật vã với những cơn đau đầu kinh niên. Nhớ những lúc nó lăng xăng bóp đầu, bóp trán cho tôi mà ứa nước mắt.

Sở dĩ càng ngày tôi càng xuống giá một cách thảm hại và ngày càng nghẹt thở vì sự "quản thúc" của Tổng Tham mưu trưởng cô Ba là vì đến khi con tôi bước vào tuổi "dở ông dở thằng", sợ tâm sinh lý con tôi phát triển phức tạp cần phải có người lớn bên cạnh. Hơn nữa, ngay từ lúc nó được 6 tháng tôi đã ẵm nó theo đi diễn đến mức bệnh hoạn triền miên, đến tuổi vào mẫu giáo cho tới lớn tôi cũng không được gần gũi con nhiều vì mỗi ngày cháu chỉ được gặp tôi vào lúc sáng sớm khi đưa nó đến trường và buổi chiều khi đón nó về nhà rồi tôi đi diễn. Lâu dần nó bị những cơn xung động mỗi khi thấy tôi chuẩn bị đi diễn. Vì vậy tôi đành phải nghỉ diễn ở nhà lo cho con và làm "hậu phương" cho anh.

Thỉnh thoảng tôi tổ chức chương trình Những Người Thích Đùa để đỡ nhớ nghề. Trước kia khi còn đi diễn hàng đêm tôi đã không được "tổ quốc ghi công" vì Bộ TTM luôn cho rằng anh mới là người làm ra tiền. Nhưng vì con, tôi quyết hy sinh nghề nghiệp mặc dù tôi đã lường trước những rắc rối của một người "thất nghiệp".

Nghe lời anh tôi trở lại. Một hôm người chị đó tâm sự với tôi về chuyện gia đình, chuyện chồng con và chuyện mẹ chồng nàng dâu của chị cùng rất nhiều chuyện giữa gia đình chị ấy và gia đình anh. Chị nói có nghe về chuyện gia đình anh đối xử tệ với tôi và tỏ vẻ cảm thông. Thấy chị thiệt tình, tôi cũng trút niềm tâm sự đang sôi đến đỉnh điểm trong đầu tôi. Rồi chị cũng bàn về chuyện giới tính của anh, ra vẻ rất hiểu với nỗi khổ đau của tôi. Đêm đó tôi được khóc như thác đổ với một người bên gia đình chồng.

Tưởng chừng như mình được an ủi rất nhiều. Có ngờ đâu sau khi nói chuyện, chị đem chuyện nói lại ngay với chồng. Rồi hai người lập tức gọi điện thoại về cho anh và cô Ba. Họ méc rằng tôi nói anh là gay và kể lại hết những gì tôi đã trút lòng ra với chị.

Ngày hôm sau chồng chị tỏ vẻ đồng cảm vô cùng với tôi để tiếp tục moi ruột gan tôi ra. Anh ta nói: "Từ lâu ai nhìn mà chẳng biết TB là gay". Rồi những cuộc điện thoại giữa Mỹ - Việt Nam lại tiếp tục nhưng tôi không hề biết. Má chồng chị thấy mặt tôi buồn như đưa đám và vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt, hỏi tôi có phải anh là gay không? Tôi gật đầu. Chị biết được mắng cho tôi một trận vì tội tôi đã nói với má chồng chị chuyện bí mật bên nhà chị làm cho chị xấu hổ.

"Tin động trời" nầy ngay lập tức bay về Việt Nam. Liền sau đó tôi liên tục bị anh khủng bố qua Mỹ bằng tin nhắn điện thoại. Anh nhắn rằng: "Vài hôm nữa mày về qua Tân Sơn Nhất, tao cho đàn em nhét heroin vào trong vali của mầy. Coi như xong phim".

Anh gửi liên tục hàng loạt tin nhắn khủng bố tôi với nội dung rất khủng khiếp và kinh tởm đe doạ danh dự những người thân yêu nhất của tôi mà tôi không thể nói ra ở đây. Tôi đổ gục xuống. Tôi như phát điên và sợ hãi đến tột độ vì sợ những điều anh đe doạ sẽ xảy ra ỏ nhà lúc tôi chưa kịp về. Tim tôi cứ nhẩy thon thót khi tin nhắn của anh liên tục dội tới.

Lúc đó tôi đang ở nhà bạn tôi. Xem tin nhắn khủng bố của anh, bạn tôi vô cùng lo lắng và sợ hãi cho tôi. Ngồi trên máy bay về Việt Nam, mặc dù không khóc nhưng nước mắt tôi cứ liên tục rơi xuống. Đã vậy, không biết tại sao người ta lại mở những bài hát và khung cảnh nước Nga càng làm nước mắt tôi trào ra như thác.

Về tới Việt Nam đã chiều tối. Bước vô nhà trong lúc chỉ chực ngã quỵ vì sợ hãi thì tôi giật mình ngỡ ngàng với một nhà đầy người (anh giới thiệu là bạn anh) mà tôi chưa từng biết mặt trong đó có cả một nhà sư. Trên bàn là một bó hoa hồng to tướng chừng cả trăm bông. Anh vui vẻ nói rằng anh và những người bạn chuẩn bị hoa ra sân bay đón tôi về nhưng anh tính sai giờ nên bị "bể sô".

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi anh vừa đang hiện thân là một con ác quỷ bỗng dưng lột xác thành một thiên thần tình ái. Màn ảo thuật thay trắng đổi đen biến hoá khôn lường trong tâm địa của anh làm tôi thấy rợn người kinh sợ, không biết anh sẽ giờ chiêu trò gì với tôi nữa. Tôi rùng mình thoáng nghĩ đến cái màn tặng hoa đón "vợ yêu" rất chi là rồ-man-tịch giữa sân bay trước sự chứng kiến của bao nhiều người nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ngay lập tức tôi lại nhớ đến cái vụ anh hăm sẽ cho đàn em bỏ heroin vào vali mà lạnh sống lưng. Khách ra về. Tôi mệt lả người. Chỉ qua hai ba câu nói là anh vô nhà tắm, cạo trọc đầu rồi bước vô phòng cho tôi nhìn thấy với vẻ mặt ý như ngầm nói rằng "mày đã dồn tao đến đường cùng đến mức tao phải cạo đầu".

Rồi anh mở cửa bỏ nhà ra đi ngay trong đêm đó. Cái đầu tôi như đặc quánh lại. Tôi như ngừng thở. Thần kinh tôi căng lên. Tôi ý thức được rõ ràng rằng tôi sẽ phải đối đầu với những tai hoạ kinh hoàng mà anh và Bộ TTM sẽ tiếp tục giáng xuống đầu tôi.

Theo Eri

Cùng chuyên mục
XEM