Làm ơn đừng "suy bụng ta ra bụng người": Có người phải chức to, nhiều tiền mới hạnh phúc; có người chỉ thích làm nhân viên quèn, lương tháng 10 triệu là đủ

09/05/2018 14:15 PM | Sống

Dường như giá trị về hạnh phúc của mỗi người đều không giống nhau, và chúng ta không nên đứng trên hạnh phúc của mình để phán xét hạnh phúc của người khác cũng như đem hạnh phúc bản thân ra làm thước đo rồi áp đặt cho mọi người.

Tôi chẳng chơi thân với X nhưng bữa đó thấy cậu mặt mũi bơ phờ, đầy thất vọng, gọi tôi ra tâm sự. Cậu kể suốt 3 năm trời, cậu cố gắng làm một công việc đầy mệt mỏi. Việc quá vất vả đến nỗi trung bình ngày cậu ngủ được khoảng 4-5 tiếng, không có cuối tuần, không có thời gian chăm sóc bản thân, không thăm hỏi được bố mẹ ở quê, không giao lưu được với bạn bè. 

Nguyên một năm trời cậu gắng làm như vậy vì sếp thấy cậu có năng lực nên rất quý, anh Y trưởng phòng thì luôn kỳ vọng vào sự chăm chỉ của cậu rồi sẽ gặt hái được thành công. Cuối cùng vào một ngày mưa buồn não nề, cậu vác khuôn mặt thất thểu đến kể lể với tôi rồi tự nhiên ôm mặt khóc: "Giờ tao phải làm gì hả mày?". 

Tôi nghe xong chỉ im lặng vỗ vai động viên rồi cụt lủn: "Hãy làm gì mày thấy hạnh phúc!".

Mấy tháng sau, X gọi điện cho tôi, giọng nghe sung sướng lắm. Nó bỏ việc, về quê mở quầy tạp hoá nhỏ, phụ giúp bố mẹ làm ruộng, làm vườn và chuẩn bị lấy vợ. X nói chưa bao giờ X thấy hạnh phúc như thế, tôi cũng mừng.

Chiều nay, anh Y gọi điện cho tôi, không hiểu sao anh lại có số của tôi. Anh Y hồi đó theo như lời X kể là một người ham việc đến không tưởng, cũng y như những tháng ngày X từng làm công việc ấy nhưng mà anh Y đã làm đến cả 10 năm. 

Anh nhờ tôi thuyết phục X quay lại với công việc cũ, tôi không nhận. Anh giận dữ nói chỉ vì tôi mà X đã đánh mất cả tương lai sự nghiệp đầy hứa hẹn, rằng tôi chẳng khác gì mấy đứa đầu xỏ lôi kéo trong hội truyền giáo xấu xa. Tôi cười khì: "Anh còn nói thêm là em mang nước "dụ dỗ" đến đầu độc anh đấy!". Anh cúp máy.

Làm ơn đừng suy bụng ta ra bụng người: Có người phải chức to, nhiều tiền mới hạnh phúc; có người chỉ thích làm nhân viên quèn, lương tháng 10 triệu là đủ - Ảnh 1.

Thật ra anh Y là người tốt, chỉ có điều với anh ấy thì công việc là trên hết, anh vui với những gì mình đang làm, tận hưởng từng giây phút của công việc. Chỉ có điều anh đặt kì vọng vào X quá lớn, đến nỗi nó thành sự áp đặt. Biết X có khả năng làm công việc có khi còn tốt hơn anh Y nên anh cố gắng đào tạo và đưa X vào một guồng công việc giống anh với hi vọng một ngày cậu nổi trội hơn, nhưng chưa bao giờ anh dừng lại và thử lắng nghe tâm tư thật sự từ X. 

Còn tôi thì tin rằng tôi chẳng có một bài thuyết giảng dài dòng hay thứ nước "dụ dỗ" gì dành cho X cả. Tôi chỉ nói đúng một câu: "Hãy làm gì mày thấy hạnh phúc!".

Dường như giá trị về hạnh phúc của mỗi người đều không giống nhau, và chúng ta không nên đứng trên hạnh phúc của mình để phán xét hạnh phúc của người khác cũng như đem hạnh phúc bản thân ra làm thước đo rồi áp đặt cho mọi người. 

Có người yêu công việc và dành phần lớn thời gian cho nó, đó là hạnh phúc của họ. 

Có người mong muốn lập gia đình ổn định rồi lo cơm áo gạo tiền, đó là hạnh phúc của họ. 

Có người lại chỉ muốn làm những gì thoải mái, không ràng buộc, rong chơi đây đó khắp nơi, đó là hạnh phúc của họ. 

Mọi hạnh phúc đều đáng nhận được nụ cười của hạnh phúc đáp lại.

Làm ơn đừng suy bụng ta ra bụng người: Có người phải chức to, nhiều tiền mới hạnh phúc; có người chỉ thích làm nhân viên quèn, lương tháng 10 triệu là đủ - Ảnh 2.

Ở tuổi gần 90, một bệnh nhân tôi từng điều trị có nói lại với tôi rằng: "Hôm trước tôi đi trên một con đường, bước được ba bước tí thì vấp vào cái hố nhỏ; tôi về dặn con tôi lần tới có đi vào đoạn đường ấy nhớ chú ý cái hố; con tôi vâng lời, cuối cùng hôm con đi qua người ta lấp cái hố lại rồi, nhưng đi được mấy bước sau ấy lại tí vấp phải một cái thanh sắt ai đó để rơi ra. 

Con tôi về dặn lại cháu tôi nhớ đến thanh sắt, cháu tôi vâng lời, nhưng hôm ấy có ai đó lại lấy thanh sắt đi rồi, cháu tôi vui vẻ định chạy về khoe, không để ý vũng nước ngay đó thế là trượt chân ngã, may mà không sao. 

Lúc ấy tôi mới thấy mình hồ đồ thế nào, cuộc sống luôn biến đổi và người ta thường nghĩ mình trải nghiệm nhiều hơn mà hướng lại điều đó cho những người đi sau. Họ không hiểu rằng trải nghiệm của mỗi người là không giống nhau và tự mỗi người đều sẽ phải học những bài học của riêng họ."

Hạnh phúc cũng vậy! Tự mỗi người sẽ phải tìm ra hạnh phúc cho chính mình, nuôi dưỡng và chăm sóc nó. Đó phải là thứ hạnh phúc có thể lan toả để ai nấy thấy được cũng vui lây, cũng hạnh phúc cùng mình; không phải là thứ hạnh phúc mang ra để khoác lên cho tất cả mọi người bất kể thế nào.

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả.

Dương Minh Tuấn

Cùng chuyên mục
XEM