Kiếm 30 - 40 triệu đồng/tháng khi du học Nhật: Ảo tưởng!

28/02/2013 14:08 PM | Nghề nghiệp

Cuộc sống quá khó khăn, hàng ngày tôi chứng kiến cảnh một số bạn Việt Nam phải "đá vé tàu", nhiều bạn khác thì lấy cắp đồ trong siêu thị... mất hết niềm tin, tôi òa lên khóc!

Chắc hẳn đến bây giờ mỗi người trong chúng ta đều nghĩ rằng đi du học là sướng, nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp khi quyết định đặt chân đến một đất nước xa lạ. Và tôi cũng không nằm ngoài cái suy nghĩ đa phần đó.

Tôi lựa chọn đất nước Nhật Bản bởi thứ nhất là tôi yêu thích nền văn hóa và phong cách sống ở đó. Thứ hai là tôi đang nhìn đời với suy nghĩ cực kỳ đơn giản, cộng thêm những lời hứa mật ngọt của công ty môi giới nên tâm lý của tôi khá là thoải mái.

Tôi vô lo, vô nghĩ và tha hồ vẽ ra cho mình một thế giới của riêng mình, nào là sang đó không phải lo gì cả vì đã có công ty môi giới, được đi làm và tha hồ kiếm tiền. Ít lắm cũng được 30, 40 triệu/tháng, một số tiền mà ở Việt Nam có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới.

Chỉ nghĩ đến đó là tôi đã thấy yên tâm rồi, vậy là một hành trình đầy hi vọng cũng đã đến. Tôi rất sung sướng vì nghĩ là từ bây giờ tôi có thể giúp bố mẹ, có thể làm được những dự định mà tôi đã ấp ủ lâu nay. Tôi rời Việt Nam...

Nhưng đúng thật là hi vọng bao nhiêu thì khi đặt chân sang Nhật, tôi lại thất vọng bấy nhiêu. Bao nhiêu niềm tin cũng tôi bỗng dưng tan biến, tôi òa lên và khóc! Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh và nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra với mình. Và tôi thật không tin nổi khi mình lại vấp phải khó khăn ngay khi vừa đến, nghĩ đến cái cảnh mà tôi và các bạn bị lừa trong suy nghĩ của tôi lúc đó là chỉ muốn mua vé máy bay để về Việt Nam và làm ầm lên với công ty đó.

Thực sự quãng thời gian đó tôi đã rất áp lực, tôi bị rơi vào tình trạng stress cực độ. Giờ nghĩ lại tôi thấy thật kinh khủng... Và bây giờ khi đã bình tâm lại tôi mới viết ra những dòng này để có thể giúp các bạn phần nào, ít ra cũng không lâm vào cảnh dở khóc dở cười như tôi.

Những ngày qua thực sự là rất khó khăn đối với tôi và các bạn cùng nhóm, chúng tôi đã chấp nhận được cái thực tế là mình đã bị lừa. Nhưng cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho họ được, bởi tôi nghĩ người sai nhất chính là bản thân mình. Mình đã không tìm hiểu kỹ về công ty, về cuộc sống ở Nhật và lường trước những điều có thể xảy ra.

Mặc dù tôi sang đây giống như điều bố tôi tâm niệm đó là "cho con đi để con va chạm, học hỏi, để tạo dựng cho mình một cái nghề và quan trọng là để con hiểu hơn về cuộc sống xung quanh và biết quý trọng đồng tiền". Nhưng thật đắng lòng khi tôi tiếp xúc và trò chuyện với các bạn đi cùng, tôi không ngờ mọi người lại dám mạo hiểm như vậy?

Chính vì nắm bắt được tâm lý và xu hướng chung của các gia đình, các công ty du học, môi giới thản nhiên vẽ ra "tương lai màu hồng" và các lời mời chào hết sức tốt đẹp để lấy được lòng tin của phụ huynh và bản hợp đồng đã bắt đầu từ đó.

Vì lợi nhuận họ bất chấp mọi thứ, từ bỏ cả cái cốt lõi nhất đó là đạo đức kinh doanh và sâu xa hơn nữa đó là tình người. Chỉ vì nghe những lời đồn thổi, những lời đường mật, những lời cam kết vô căn cứ của các công ty du học mà hàng chục, hàng trăm gia đình bất chấp tất cả để vay lãi hàng trăm triệu chỉ để con đi theo đường du học để kiếm tiền, với suy nghĩ là sang đến nơi là lao vào kiếm tiền chứ du học chỉ là hình thức để họ xin cấp visa.

Cho đến khi đặt chân đến Nhật, tôi và mọi người mới ngã ngửa ra, mới hiểu thế nào là cảnh "đem con bỏ chợ".

Tôi còn nhớ cái ngày đầu tiên khi xuống sân bay, tất cả chúng tôi đều rất háo hức và cười đùa rất vui vẻ vì cuối cùng cũng đã sang đến Nhật. Nhưng chỉ khi được đưa về và trò chuyện với người đi đón thì chúng tôi mới hiểu được phần nào và bức màn bí mật dần dần được vén lên.

- Vé máy bay
- Học phí
- Ký túc xá
Tất cả đều sai lệch...

Những chuỗi ngày sau đó thật là rất khó khăn cho tôi và các bạn bởi ở đây chúng tôi không có ai quen biết, gọi về thì sợ bố mẹ lo lắng. Và chúng tôi đã quyết định cầu cứu mọi sự giúp đỡ của những người Việt Nam đang sinh sống và làm việc ở Nhật.

Nghĩ là làm và thật may mắn khi có các anh chị tìm đến để nói chuyện, hỏi thăm tình hình và động viên chúng tôi. Thực sự tôi rất cảm kích bởi lúc đó điều chúng tôi cần là một chỗ dựa tinh thần, tôi chợt nghĩ nếu như không có những lời an ủi, động viên của mấy anh chị chắc chúng tôi không thể gượng dậy được bởi lúc đó chúng tôi thực sự mất phương hướng và rất lo sợ.

Lúc đó chúng tôi đã trấn an nhau và xác định là sự thật thì đã như thế, mọi việc cũng đã xảy ra nếu như chúng tôi không mạnh mẽ lên, không cố gắng thì tự chúng tôi sẽ tự đào thải mình ra khỏi cuộc sống này. Và cuộc sống mới nơi đất khách quê người...

Mấy hôm nay tôi thực sự rất chán chường bởi tôi chứng kiến cảnh những người đi cùng đang phải lo lắng, đang đau đầu để tính toán cho những ngày tiếp theo. Từ lúc sang đến giờ cứ nghe có thông tin tuyển người ở đâu là mấy anh em lại kéo nhau đi bất kể xa xôi nhưng lại ra về trong sự thất vọng bởi tất cả mọi người đều hiểu là điều gì đang diễn ra.

Với hình thức bây giờ, miễn sao là có tiền không cần biết đến những thứ khác, cái gì không có thì sẽ làm cho có, không có gì là không thể làm cả. Nộp hồ sơ xong, tham gia một khóa học với mức tiền học phí không hề nhỏ nhưng người học sớm lắm thì cũng được 3, 4 tháng là lâu, vậy thử hỏi làm sao sang Nhật mà giao tiếp lưu loát được?

Và giờ đây khi đã gần 2 tháng rời khỏi Việt Nam, số tiền mang sang thì cũng hết dần mà cuộc sống thì chưa hề ổn định. Đi học mà lúc nào cũng phải lo nơm nớp rằng ngày mai liệu có thay đổi hơn không, rồi chuẩn bị nộp tiền học phí nữa lấy đâu ra?

Chưa tính đâu xa riêng cái khoản tàu xe đi lại cũng đủ làm chúng tôi đau đầu, hết tiền thì lấy gì để đi, không lẽ lại nghỉ học. Mà nghỉ học nhiều thì sau này chúng tôi sẽ khó gia hạn visa, điều gì đến rồi cũng sẽ đến... Hàng ngày tôi chứng kiến cảnh một số bạn chọn cách "đá vé tàu" và có một số bạn bất chấp mọi thứ để lấy cắp đồ trong siêu thị...

Trong 100 người Việt Nam sang theo con đường du học thì tôi dám chắc có đến 85% là gia đình làm nông, không có nguồn thu nhập lớn, đã đứng ra vay tiền để sang đây. Vậy thử hỏi với điều kiện sống hiện nay của Nhật Bản thì tiền gửi sang bao nhiêu cho đủ đây?

Tất nhiên là bố mẹ nào cũng thương con nhưng giờ họ lấy gì để thương con nữa đây khi mà những thứ có giá trị đều được mang đi để thế chấp lấy tiền cho con đi sang đây, thử hỏi có ai trong các bạn dám gọi về kể khổ rồi nói ra sự thật không?

Tôi tin chắc là không bởi ngay cả bản thân tôi, rất nhiều lần bố mẹ gọi sang hỏi tình hình mà vẫn phải cười, vẫn phải tỏ ra rất tốt để bố mẹ yên tâm mặc dù sự thật không phải như thế. Tôi đắn đo suy nghĩ nếu bây giờ bố mẹ gửi tiền sang liệu có giải quyết được gì không nếu chúng ta vẫn không xin được việc.

Ở Việt Nam đó là một số tiền lớn nhưng so với Nhật thì có thể cầm cự được bao lâu? Và thế là tôi lại khóc khi nghĩ về gia đình, khi nghĩ về những bạn đi cùng tôi bởi hơn ai hết chúng tôi là người hiểu rõ hoàn cảnh của nhau.

Yên tâm làm sao đây khi tất cả mọi người chỉ mới nộp nửa năm học phí, tập trung làm sao đây khi tiền nhà chuẩn bị hết... Bao nhiêu cái làm cho con người ta phải suy nghĩ... Rồi thời gian tới đây sẽ có rất nhiều người nữa sang mà không hề biết mình đang ngồi giữa một canh bạc lớn.

Liệu rồi có xảy ra những thứ tương tự không? Chắc chắn là có rồi. Khi đó mọi người có thể hình dung ra hệ lụy, bao nhiêu sự cố gắng, bao nhiêu công sức mà các bậc cha mẹ lo cho con em lại bị hủy hoại bởi những người môi giới không có tình người.

Chưa kể là một số người Việt qua đây đang lâm vào bước đường cùng phải trộm cắp, phải "đá vé tàu", làm mất đi một phần hình ảnh con người Việt Nam.

Chính vì vậy, hôm nay tôi muốn viết lên những suy nghĩ của mình để mong tất cả chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ với người thân, bạn bè để họ hiểu hơn về cuộc sống ở đây. Hãy cảnh tỉnh những người đã và đang có ý định đi du học Nhật Bản để họ và gia đình có thể hiểu rõ hơn và xác định đúng mục đích là sang để làm gì?

Vì Việt Nam thân yêu, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng!

Theo Tôn Thúy Lan
Vnexpress

tanhoa

Cùng chuyên mục
XEM