Tự truyện 'vua rong biển' Thái Lan: Tôi không bao giờ đi hẹn hò, trong 3 năm chỉ mua 10 cái áo sơ mi, cuộc sống của tôi là công việc, công việc và chỉ là công việc mà thôi

04/06/2018 08:30 AM | Kinh doanh

Trong 3 năm đầu khởi nghiệp của "vua rong biển", anh ấy mua ít hơn 10 cái áo sơ mi. Chỉ mặc áo cũ. Cuộc sống của anh toàn là công việc, công việc và chỉ là công việc mà thôi.

Đây là câu chuyện do chính bản thân Itiipat Kulapongvanich - ông chủ của đế chế rong biển khổng lồ Thái Lan Tao Kae Noi kể lại. Đó là "những vấn đề và cơ hội của anh ấy". Câu chuyện bắt đầu từ lúc Itiipat còn trẻ cho đến khi bắt đầu công việc kinh doanh của mình.

Itiipat hy vọng độc giả và công chúng sẽ thấy câu chuyện cuộc đời anh phần nào hữu ích. Với một mong ước nhỏ nhoi rằng chỉ cần có một người, được truyền cảm hứng từ câu chuyện và biến ước mơ của họ thành hiện thực.


Ngày hôm sau, cô Pu gọi cho tôi.

Cô nhấn mạnh về quy tắc 7-Eleven sẽ đánh giá lại doanh thu trong 3 – 4 tháng tới. Nếu doanh số bán hàng dưới 30/gói/cửa hàng/tháng, nó sẽ bị dừng bán ở cửa hàng đó.

Tôi đã không đàm phán với cô ấy bởi vì tôi biết đó là quy tắc của 7-Eleven. Nhưng tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi đã đặt vào đấy rất nhiều nỗ lực vì vậy thật vô lý khi dừng bán nếu doanh số không đạt chỉ tiêu. Không có gì ngạc nhiên khi tôi ước rằng việc kinh doanh rong biển Tao Kae Noi mỗi ngày tương tự trái tim đập như trống.

Tôi đã đi từ nhà đến nhà máy và từ nhà máy về nhà. Tôi đã phải dừng lại tất cả các cửa hàng của 7-Eleven để kiếm tra việc bán hàng. Tôi đã ghi chép lại mỗi ngày trong vòng 2 tuần. Chủ cửa hàng 7-Eleven ở Tha It tên là Jeab hỏi: Em đang làm gì vậy?

Tôi gửi cho cô ấy danh thiếp của mình. "Aittipat Kulapongvanich", Tổng giám đốc công ty TNHH Thực phẩm Thao Kae Noi.

Sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn bao giờ hết. Jeab nói với tôi rằng hầu hết khách hàng của tôi đều là trẻ em và phụ nữ.

Bà cho rằng ngoài việc đặt hàng trên kệ, hàng hóa nên được treo trên móc nhựa. Ở 7-Eleven, mỗi cm không gian phải được sử dụng hết tiềm năng của nó. Do đó những người quản lý của 7-Eleven bắt đầu sáng kiến ra các móc treo nhựa đặt bên cạnh kệ. Điều này sẽ giúp tăng diện tích trưng bày hàng. Jeab nhận thấy rằng các sản phẩm trên giá treo bán khá chạy. Nó luôn xếp hạng 1 trong số 300 sản phẩm bán chạy nhất: "Tob. Làm đi. Nó hiệu quả lắm".

Tôi đã nói chuyện với cô Pu. Cô ấy nói tôi có thể làm được ngay vì móc treo đó có sẵn. Tôi làm ngay. Sau đó, tôi mở rộng ra 3 cái móc treo. Đầu tiên, tôi đặt chúng lên trên kệ trên cùng. Việc thêm móc treo trưng bày có thể làm gia tăng "điểm bán hàng". Ba móc treo trưng bày là 3 điểm bán hàng. Với giá kệ ở trên cùng nữa, tôi có 4 điểm bán hàng.

Trong tháng đầu tiên, mỗi tháng bán được ít hơn 30 gói ở mỗi cửa hàng. Khi chúng được treo trên móc treo trưng bày vào tháng thứ 2, doanh só bán hàng đã tăng lên 90 gói. Trong tháng thứ 3, doanh số bán đã vượt 100 gói. Tôi dã vượt qua giai đoạn này.

Kể từ đó, bất kỳ sản phẩm mới nào, tôi luôn sử dụng chiến thuật "móc treo trưng bày". Nó giúp giới thiệu sản phẩm cũng như tạo cho khách hàng cơ hội để thử nghiệm sản phẩm. Doanh thu tại 7-Eleven liên tục được cải thiện. Doanh thu trong tháng thứ nhất là 600.000 baht. Tháng thứ 2 là 1,2 triệu baht. Tháng thứ 3 là hơn 2 triệu baht. Nhưng việc thanh toán của 7-Eleven dựa vào hệ thống công nợ 60 ngày.

Chúng tôi bán ngày hôm nay nhưng 60 ngày sau mới nhận được tiền. Vào thời điểm đó, ngoài 7-Eleven, tôi còn bán hàng trong các trung tâm mua sắm. Họ cũng áp dụng cùng một hệ thống tín dụng nên cứ bán hàng càng nhiều thì tôi càng phải trả thêm nhiều tiền cho nguyên vật liệu. Tôi đã phải trả tất cả chi phí cho ngày hôm đó nhưng sẽ nhận thu nhập trong 60 ngày sau. Thương nhân đều biết rằng tiền mặt chính là hơi thở của doanh nghiệp.

May mắn thay, tôi còn có khách hàng là ông Anusorn tại chợ Khlong Toeuy. Ông ấy trả bằng tiền mặt. Hàng hoá ở đây sẽ được phân phối cho nhà bán buôn, siêu thị và các cửa hàng bán lẻ tại Bangkok và các tỉnh khác.

Bất cứ khi nào ông ấy đặt hàng, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ sản xuất cho ông ấy trước. Khi ông ấy nhận được hàng, tiền mặt sẽ được trả ngay lập tức. Sau một thời gian, ông Anusorn đề nghị tôi làm một chương trình khuyến mãi bán hàng kiểu như tặng kèm quà miễn phí. Vì vậy, tôi tặng một cây bút để trong một hộp có dây kéo. Một gói 39 baht sẽ được tặng một cây bút miễn phí như vậy. Sau đó, doanh thu tăng lên. Lúc đó, tôi nhận được 500.000 – 600.000 baht mỗi tháng từ Anusorn. Đó là tiền mặt.

Tất cả mọi thứ là "giáo viên" của tôi

Một tháng sau khi mở nhà máy, ngày 25/9/2004 tôi đã đăng ký công ty TNHH thực phẩm Tao Kae Noi. Doanh thu tăng dần lên. Năm 2004, trong vòng 4 tháng, doanh thu đạt hơn 10 triệu baht. Năm 2005 nó tăng lên 75 triệu baht. Năm 2006 đạt 250 triệu baht.

Cuộc sống của tôi được cải thiện. Tôi kiếm được lợi nhuận và có thể trả tiền cho một số nợ của cha tôi. Tôi đã làm việc vô cùng cực nhọc. Tôi hầu như chỉ ở trong nhà máy. Mục đích duy nhất phải rời khỏi nhà là đi khảo sát thị trường. Tôi không bao giờ đi hẹn hò. Trong 3 năm, tôi mua ít hơn 10 cái áo sơ mi. Tôi chỉ mặc mấy cái sơ mi cũ. Cuộc sống của tôi là công việc, công việc và chỉ là công việc mà thôi.

Tự truyện vua rong biển Thái Lan: Tôi không bao giờ đi hẹn hò, trong 3 năm chỉ mua 10 cái áo sơ mi, cuộc sống của tôi là công việc, công việc và chỉ là công việc mà thôi - Ảnh 3.

Trong giai đoạn đầu, tôi đã sản xuất một số sản phẩm để làm mẫu thử miễn phí. Sở dĩ tôi làm điều này là vì tôi không có ngân sách cho quảng cáo.

Chi phí thấp nhất cho quảng cáo chính là phát mẫu ăn thử. Đây là cách thích hợp nhất cho ngành thực phẩm. Tôi đã chọn đưa các mẫu thử đến phụ nữ nhiều hơn là đàn ông. Theo quan sát của tôi về hành vi người dùng thì nam gới, sau khi nhận được một mẫu thử, họ thường ăn một mình. Nếu ai đó hỏi xin để thử thì họ sẽ chia sẻ. Tuy nhiên nếu họ cảm thấy ngon, họ cũng không kể với người khác. Vì vậy, để giới thiệu một sản phẩm, cung cấp mẫu thử cho phụ nữ thì tốt hơn. Thời gian trôi qua, tôi tin rằng việc tiếp thị tốt xuất phát từ quan sát, lý luận, phân tích và sau đó thử nghiệm.

Về mô hình kinh doanh rong biển, tôi đã đặt ra mục tiêu: Nghĩ đến rong biển, nghĩ đến Tao Kae Noi. Khi việc kinh doanh kiếm được nhiều hơn, tôi bắt đầu nghĩ về việc quảng cáo trên truyền hình. Từ những gì người bạn của cha tôi nói: 400.000 baht cho mỗi phút quảng cáo, hôm nay Tao Kae nói đã có đủ khả năng đó.

Trong phim quảng cáo đầu tiên, tôi đã thuê Christopher Wright một giáo viên tiếng Anh độc đáo và người dẫn loạt chương trình Chris Delivery làm người đại diện. Tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng rong biển chính là Tao Kae Noi. Mục tiêu của việc này là làm cho mọi người nhớ lại từ Thao Kae Noi giống như Fab hoặc Mama. Người ta dùng từ Fab để nói bột giặt, Mama để chỉ mì ăn liền. Tôi muốn mọi người nói Tao Keo Noi thay vì rong biển. Tao Kae Noi có thể không phải là thương hiệu đầu tiên trên thị trường nhưng sẽ là thương hiệu đầu tiên trong tâm trí khách hàng. Đó là mục tiêu của tôi.

Tôi đã chi 20 triệu baht vào ngân sách quảng cáo đầu tiên. Tuy nhiên, nó làm tăng gấp đôi doanh số bán. Năm 2007, doanh thu tăng từ 250 triệu baht lên 500 triệu baht. Đến năm 2008, doanh thu Tao Kae Noi tăng từ 500 triệu baht tới 1 tỷ baht. Lúc đó tôi bắt đầu xuất khẩu rong biển Tao Kae Noi ra nước ngoài.

Tôi hầu như chỉ ở trong nhà máy. Mục đích duy nhất phải rời khỏi nhà là đi khảo sát thị trường. Tôi không bao giờ đi hẹn hò. Trong 3 năm, tôi mua ít hơn 10 cái áo sơ mi. Tôi chỉ mặc mấy cái sơ mi cũ. Cuộc sống của tôi là công việc, công việc và chỉ là công việc mà thôi.

Chiến thuật của tôi rất đơn gởn. Tôi đã giới thiệu sản phẩm của mình với mọi người và đề nghị rằng tôi sẽ hỗ trợ tiếp thị. Vì thế Tao Kae Noi đã được xuất khẩu sang 26 quốc gia ví dụ như Singapore, Malaysia, Trung Quốc, Mỹ, Brunei, Hong Kong…

Ngày nay, Tao Kae Noi vượt xa khỏi giấc mơ của tôi. Doanh thu năm 2010 đạt 1,6 tỷ baht. Năm 2011 là 2 tỷ baht. Tôi có thêm ba nhà máy tại Tha It, Bang Bua Thong và Pathum Thani. Hiện tôi có khoảng 2.000 nhân viên.

Tôi có thể trả hết nợ của gia đình là 20 triệu baht trong năm 2007 - tức là 3 năm sau khi tôi thành lập Tao Kae Noi. Trên thế giới có rất nhiều điều bất ngờ. Tuy nhiên, chúng hoàn toàn có thể trở thành sự thật.

Chúng ta chỉ cần làm điều gì đó một cách nghiêm túc với tình yêu và niềm đam mê. Quan trọng nhất là khi gặp phải bất kỳ trở ngại nào, chúng ta không được bỏ cuộc.

Khao khát

Có người hỏi tôi khoảng thời gian nào trong cuộc đời mà tôi muốn sửa đổi nếu có thể quay ngược thời gian. Thời thơ ấu ư? Không!!

Tôi tin rằng một vết sẹo hoặc nụ cười trong quá khứ đã tạo ra tôi ngày hôm nay. Nhưng nếu tôi cần phải sửa chữa bất cứ điều gì, tôi sẽ sửa chỉ có 2 điều. Thứ nhất, bất cứ khi nào tôi gặp giáo viên cũ của tôi, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái vì tôi đã làm rất nhiều điều không tốt với họ. Khi tôi gặp họ, tôi luôn nghĩ về thời thơ ấu của mình. Nếu tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ cư xử tốt hơn. Thứ 2, tôi đã nên hỏi số điện thoại hoặc địa chỉ của chú Tuang. Không lâu sau khi tôi phân phối rong biển vào 7-Eleven, ông ấy xin nghỉ phép để về nhà. Vợ ông bị ung thư. Tôi cho ông ấy 20.000 baht. Hai tuần sau ông ấy gọi điện cho tôi xin gia hạn kỳ nghỉ. Sau đó ông ấy biến mất.

Kể từ đó, chúng tôi đã không còn liên lạc với nhau nữa., Tôi không có hình ảnh của ông ấy, cả địa chỉ hay số điện thoại. Tôi cố gắng làm mọi cách để tìm ông ấy nhưng không thành. Ông là người tôi thực sự rất muốn gặp. Nếu tôi đã biết địa chỉ của ông ấy, giờ đây có thể chúng tôi đã gặp nhau.

Tuy nhiên trong cuộc sống, không ai có thể quay ngược thời gian và thay đổi. Bạn không thể tua lại quá khứ. Cuộc sống của tôi cũng giống như rong biển. Bất cứ khi nào nó phải đối mặt với sức nóng, giá trị của nó tăng lên. Khi nó được tiếp xúc với nhiệt từ ánh sáng mặt trời hoặc lò nướng, nó trở thành rong biển sấy. Nó đã được tăng lên giá trị. Khi nó được làm nóng bởi dầu trong chảo, nó trở thành snack rong biển.

Nó cộng thêm nhiều giá trị.

Cuộc sống trong quá khứ của tôi cũng tương tự như nó. Nếu được hỏi thành công của tôi đến từ đâu, tôi sẽ nói rằng nó bắt đầu từ những "vấn đề".

Vấn đề là dầu nóng và ánh sáng mặt trời của cuộc sống của chúng ta. Khi tôi gặp vấn đề, tôi sẽ phát triển, nếu gia đình tôi vẫn giàu và công ty của gia đình không có vấn đề nợ nần, tôi đã không bắt đầu công việc kinh doanh hạt dẻ rang. Nếu cửa hàng hạt dẻ rang không phải đối mặt với vấn đề mùi và khói màu trần nhà, tôi sẽ không có suy nghĩ về việc tìm kiếm một sản phẩm mới và sẽ không bán snack rong biển.

Nếu tôi không gặp vấn đề trong việc tìm kiếm các kênh bán hàng để đáp ứng công suất sản phẩm cao hơn, tôi sẽ không chào hàng Tao Kae Noi đến 7-Eleven.

Và nếu…

Vấn đề do đó được so sánh với sức nóng giúp tôi trưởng thành hơn.

Đối với tôi, một vấn đề không phải là một "chướng ngại" mà một vấn đề chính là yếu tố của sự thành công, chính nó đã làm cho tôi mạnh mẽ hơn. Tôi chưa bao giờ sợ một vấn đề hay thất bại. Tôi sẽ nói với tất cả mọi người của thế hệ trẻ, những người bắt đầu khởi nghiệp rằng: Đừng sợ thất bại.

Chúng ta nên luôn luôn nghĩ rằng "thua" là một giáo viên và "thắng" cũng là một giáo viên. Tất cả mọi thứ trên thế giới đều là giáo viên. Khi chiến thắng, chúng ta không nên nghĩ rằng chúng ta sẽ chiến thắng mãi. Đôi khi thua là chiến thắng. Ví dụ, khi một ai đó chỉ trích chúng ta, và nếu chúng ta tranh luận với họ, chúng ta có thể giành chiến thắng nhưng chúng ta sẽ không nhận được gì. Nếu chúng ta lắng nghe họ và đừng tranh cãi với họ, có thể giống như chúng ta thua. Trên thực tế chúng ta giành chiến thắng bởi vì chúng ta có thể lắng nghe nhiều hơn.

Từ đó, chúng ta có thể sàng lọc những gì họ đã nói để xem xét có nên tin họ hay không. Trong 3 năm đầu tiên sau khi công ty mở ra, tôi đã làm việc cả ngày cả đêm. Tất cả mọi thứ tôi có trong cuộc sống là làm việc, làm việc và làm việc. Tôi học được cách hy sinh nhiều hơn. Khi tôi còn trẻ, tôi đã lười biếng và luôn nghĩ về bản thân mình đầu tiên nhưng hôm nay, tôi biết từ "hy sinh".

Thấy bất cứ điều gì cần, tôi sẽ nhảy vào. Nếu muốn tạo ra một nền văn hóa tổ chức tốt, tôi cần phải làm gương cho nhân viên của tôi. Sau một thời gian, tôi đã có một cảm giác rằng tôi không phải là "Thomas Alva Edison" – người đã dành cả cuộc đời mình trong phòng thí nghiệm.

Tôi vẫn là một thanh niên. Tôi là một đứa trẻ bình thường. Có rất nhiều khía cạnh của cuộc sống để học hỏi. 4 – 5 năm sau, khi doanh nghiệp của tôi đã dần ổn định, tôi muốn lấy lại mọi thứ.

Lúc đó tôi dám chi tiêu nhiều hơn. Cuộc sống của tôi bắt đầu liên quan đến giải trí. Tôi mua một chiếc Mercedes Benz. Tôi muốn người khác biết rằng tôi đã giàu có.

Nhưng tôi không muốn có một ngôi nhà lớn hơn. Tôi không muốn có nhiều xe ô tô.

Tự truyện vua rong biển Thái Lan: Tôi không bao giờ đi hẹn hò, trong 3 năm chỉ mua 10 cái áo sơ mi, cuộc sống của tôi là công việc, công việc và chỉ là công việc mà thôi - Ảnh 6.

Tôi chỉ có thể lái một chiếc xe tại một thời điểm. Tôi không thể ăn vượt quá giới hạn. Sáu năm sau, cuộc sống của tôi đã cân bằng hơn. Tôi không quá phát điên lên vì công việc. Và tôi cũng không chỉ nghĩ về giải trí hay khoe khoang sự giàu có của tôi như trước. Tôi thực sự hài lòng với công việc của tôi.

Cha tôi đã giúp tôi với việc xây dựng. Mẹ tôi chăm lo tài chính cá nhân. Chị gái tôi giải quyết những công việc với đối tác nước ngoài. Anh trai tôi phụ trách CNTT. Thành công của tôi hôm nay đã được hỗ trợ bởi gia đình rất nhiều. Nếu không có họ, tôi sẽ không có mặt ở đây ngày hôm nay.

Tương tự như vậy, nếu không có những nhân viên Tao Kae Noi, tôi cũng sẽ không có mặt ở đây ngày hôm nay. Và đây là nhiệm vụ tiếp theo của tôi.

Tôi phải đảm bảo cho 2.000 cuộc sống dưới sự bảo trợ của Tao Kae Noi.

Mỗi cuộc sống ở đây phải được cải thiện. Một tổ chức giống như một cái cây. Nhân viên giống như bóng râm. Khi cây phát triển, bóng râm của nó cũng dài ra. Đây là đạo luật của thiên nhiên.

Thần chú không bao giờ bỏ cuộc.

Khi chúng ta gặp phải một vấn đề, chúng ta không nên bỏ cuộc. Chúng ta có thể mất tất cả nhưng chúng ta không được mất tinh thần.

Nếu bỏ cuộc, trò chơi sẽ kết thúc.

Nếu chúng ta không bỏ cuộc, trò chơi sẽ tiếp tục.

* Nội dung bài viết trích từ cuốn sách "Tao Kae Noi - Câu chuyện của Tob" của tác giả Sorakol Adulyanon.

Vân Đàm

Cùng chuyên mục
XEM