img
JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 1.
JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 2.

JVevermind – một tên tuổi lớn trong làng Vlog bỗng dưng "mất tích" và rồi đột ngột trở lại với một bộ phim đầu tay phát trên kênh Youtube. Quá nhiều tò mò về sự biến mất bí ẩn của bạn và cũng quá nhiều thắc mắc về sự xuất hiện trong một bộ môn nghệ thuật khắt khe và quá đỗi hấp dẫn – điện ảnh?

Đã có một thời gian tôi mất phương hướng. Những cái cũ tôi làm, tôi cảm thấy không còn nhiều đam mê, khát vọng hay động lực nữa.

Trong khoảng lặng đó, tôi đã yên tĩnh suy nghĩ lại những ngày tháng đam mê với Vlog – địa hạt đưa tôi đến với danh tiếng và được nhiều người yêu mến. Không thể phủ nhận, Vlog là một cách thức biểu đạt, một cách kể chuyện thú vị, nhưng, nó vẫn bị giới hạn nhiều thứ: độ tuổi, cách thể hiện, nhân vật, thể loại... Tôi thấy mình quẩn quanh trong vùng an toàn, đam mê bị rút kiệt, hoang mang khi bản thân cũ kĩ trong cách kể chuyện. Không còn thử thách, không còn hứng thú, tôi đã rơi vào bất lực, buồn chán.

Tôi nhìn sâu bản thể của mình, nhận thấy tôi vẫn còn rất nhiều tò mò với việc kể chuyện, chỉ là cần tìm một phương thức biểu đạt mới với biên độ sáng tạo, tự do và thoải mái hơn. Và rồi, nhận ra làm phim chính là đáp án hoàn chỉnh cho những hoang mang, nghi hoặc trong quãng nghỉ "im hơi bặt tiếng" của bản thân. Trong phim, tôi có thể mang bất cứ cá tính nào, tính cách nào; tôi có thể có rất nhiều câu chuyện khác nhau với những thể loại, màu sắc, hoàn cảnh… mà bản thân nung nấu.

Chính vì thế, tôi nhận ra điện ảnh là một bước đi phù hợp cho mình sau này, một con đường mới mẻ hơn, dài hơn và có thể vùng vẫy trong miền đất không giới hạn!

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 3.

Xu hướng Vlog mà JV là một trong những người đi đầu nhiều năm trước, đến bây giờ vẫn rất "hot", thậm chí có rất nhiều người mới bước chân vào. Rõ ràng mảnh đất màu mỡ đó vẫn hái ra tiền. Bạn vẫn có lợi thế lớn, tại sao không tiếp tục "cầm kiếm xông lên", phát huy thế mạnh của mình? Hay là bạn… chê tiền?

Đúng! Có rất nhiều người nói tôi dại, tôi ngu ngốc, rằng những nền tảng của mình như thế có rất nhiều người ao ước, mà tôi lại sẵn sàng gạt sang một bên để bắt đầu một thứ hoàn toàn khác.

Điều quan trọng nhất thôi thúc tôi thay đổi bắt nguồn từ việc tôi thấy hình ảnh hài hước cũ không còn phản ánh con người tôi. Tôi đã làm quá nhiều thứ về hài hước nhưng nó là "tạng tâm hồn" trong tầm tuổi 20 thôi. Đến một lúc, hình ảnh cũ không phản ánh đúng con người mình nữa, nó càng không phải là thứ mình theo đuổi khi bước chân vào ngưỡng tuổi 30, 40, 50. Suy nghĩ của tôi đã thay đổi rất nhiều. Vùng an toàn thì an toàn thật đấy, nhưng nó chỉ có giá trị tạm thời, bởi bất cứ lúc nào vùng an toàn cũng có thể biến thành "vùng nguy hiểm" nếu bản thân bạn mãi đứng yên tại chỗ, không chịu vận động, không chịu biến đổi. Tôi sợ mình chết mòn trong "vùng an toàn" ấy.

Nói như vậy có nghĩa, hiện giờ bạn cho rằng điện ảnh là đam mê của mình? Đam mê ấy xuất phát từ sâu thẳm tiếng lòng của bạn, hay nó là bước chuyển "tiện lợi" giống như không ít người nổi tiếng - khi có chút tiếng tăm đều lấn sân sang điện ảnh và tự khoác cho mình tấm áo mĩ miều gọi là "đam mê"?

Hiện tại, nói là đam mê thì tôi cũng không dám khẳng định. Tôi lúc nào cũng định hình mình là một người kể chuyện, tôi thích storytelling. Tôi có những góc nhìn mới về những vấn đề mình quan tâm trong cuộc sống và muốn chia sẻ với mọi người về những góc nhìn đó.

Còn không thể phủ nhận, từ một "hot vlogger đình đám" giống như cách mọi người vẫn gọi, tôi chuyển sang làm phim, tôi có một nền tảng tốt để khi dấn thân vào công việc mới dễ được chú ý hơn. Đó là một sự thuận lợi. Nhiều người nghĩ rằng tôi có lượng khán giả nhất định thì công chiếu bất cứ thứ gì người ta cũng xem.

Nhưng không phải thế!

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 4.

Trái lại. Thứ nhất, hình ảnh cũ đã quá thành công. Trong lĩnh vực mới, dù tôi nói tôi bắt đầu lại từ con số 0 như thế nào thì những người biết tôi cũng sẽ kỳ vọng ở một mức độ khác. Lỡ đâu tôi không vượt qua kỳ vọng đó thì sao? Đó là một loại áp lực vô hình nhưng đủ khiến những người "yếu tim" run sợ.

Thứ hai, việc tôi có lượng khán giả ổn định, thật ra không chắc. Tôi từng là chàng trai 18, 20 tuổi làm Vlog và bây giờ tôi đã bước chân vào ngưỡng tuổi 30. Khán giả cũng dần trưởng thành và thay đổi thói quen, sở thích. Những người 5 năm trước xem video của tôi, có thể chắc chắn rằng 90% trong số họ trong độ tuổi mới sẽ không xem nữa. Nên nếu muốn chinh phục tệp khán giả cũ thì mình phải thay đổi, còn nếu muốn có lượng khán giả mới thì rõ ràng bản thân càng phải thay đổi.

Tôi nhìn thấy các bạn Vlogger mới rất giỏi và sáng tạo, đặc biệt họ vẫn giàu nhiệt huyết và đam mê trong địa hạt này. Còn tôi, Vlog đã không còn lực hút, thử hỏi nếu tiếp tục "cố đấm ăn xôi" thì tôi lấy gì để cạnh tranh với những người vẫn ngày đêm nuôi dưỡng, chăm chút từng vlog bằng niềm say mê thực sự?

Cho tới bây giờ, trong lòng tôi, những Vlog hồi 20 tuổi, và danh xưng "hot Vlogger" chỉ là một kỷ niệm đáng để trân trọng. Đúng, nó từng là vinh quang tôi đạt được, nhưng nó đã ở thì quá khứ rồi!

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 5.

Thế thì, trong phim điện ảnh ngắn đầu tay này – nơi bạn cho rằng có thể bung tỏa tự do tư duy, tự do kể chuyện…, bạn tự cảm thấy đã làm được những gì? Bạn có thăm dò ý kiến của khán giả trong lần "hội ngộ" JV với tâm thế mới này không?

Đây là một sản phẩm tâm huyết nhất của tôi tính đến thời điểm này. Là sản phẩm tôi dành nhiều thời gian nhất, đầu tư công sức, tiền bạc nhiều nhất, và cũng là một sản phẩm chỉn chu nhất, thể hiện gần nhất tính cách, hình ảnh hiện tại của tôi và có thể sau này.

Trong thời điểm chính thức phát hành, thật sự tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, chính là cảm giác nhấc bỏ hoàn toàn một ngọn núi cao ngất bấy lâu đè nặng trong lòng. Dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng không có một chút tiếc nuối nào cả, bởi vì đó là công sức của cả năm trời của tôi và của rất nhiều người. Tôi đã làm hết tất cả mọi thứ có thể, thể hiện hết mọi khả năng có thể. Tôi đã show đủ "tôi - của - hiện - tại", còn người ta đánh giá như thế nào thì không còn thuộc kiểm soát của tôi nữa.

Tuy nhiên, khi đọc và tiếp thu những nhận xét trên kênh Youtube cá nhân, tôi bất ngờ về sự đón nhận của người xem nói chung và khán giả trên 16+ nói riêng. Lúc đấy tôi mới chính thức thấy niềm vui chảy râm ran trong cơ thể, cảm thấy câu chuyện mình kể chạm đến nhiều người.

Rồi sau đó, khi nhận được đánh giá của những người có chuyên môn thì tôi thấy tự tin, thấy được những "tín hiệu sáng" khi mọi người ấn tượng với sản phẩm của mình và một vài người nhìn ra khả năng của mình. Tôi thấy tràn đầy năng lượng cho những cơ hội tiếp theo!

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 6.

Tôi đọc được không ít các bình luận, rằng họ chưa đủ cởi mởi để đón nhận JV trong vai trò là một diễn viên mới. Một Lung Thị Linh hài hước ngày xưa trong các Vlog, giờ là một Quang Minh đạo mạo tót vời, triết lý thâm sâu – rõ ràng là hai hình ảnh đối nhau chan chát. Bạn có sợ mình bị "chết vai" không, bằng chứng là không ít khán giả khi xem "Không dấu chân người" đã kêu lên: "Trả lại JVevermind ngày xưa cho chúng tôi!"

Chắc chắn sẽ có những khán giả chưa thể quên được hình ảnh cũ của tôi, nhưng thật may trời ban cho tôi suy nghĩ tích cực và luôn cố gắng nhìn nhận mọi thứ theo hướng tích cực. Hình ảnh trong quá khứ quá thành công, không thể sau một sản phẩm mới là người ta ngay lập tức rũ bỏ hoàn toàn quá khứ và công nhận khả năng của tôi. Thậm chí, dù có thành công tột cùng đi chăng nữa, thì đâu đó người ta vẫn nghĩ đó là sự may mắn, một kết quả, một thành tựu tạm thời. Tôi không hi vọng sản phẩm đầu tiên sẽ chinh phục toàn bộ khán giả - những người theo dõi tôi nhiều năm qua, mà chỉ có thể "đi mãi sẽ thành đường", kiên trì, bền bỉ hơn nữa!

Việc mọi người chưa quên được hình ảnh cũ là một thử thách khá hay và kích thích tôi. Tôi tin mình sẽ vượt qua được, quan trọng mình có đủ bền bỉ, bản lĩnh để mình tiếp tục bước tiếp hay không. Thử thách phá vỡ hình ảnh cũ của bản thân vừa là chướng ngại vật, vừa là liều doping hấp dẫn để tôi chứng minh thực lực.

Lần này bạn bạn đảm nhiệm 4 vai trò (đồng sản xuất, đạo diễn, diễn viên, biên kịch). Trong 4 vai trò ấy, bạn muốn được công nhận ở vai trò nào nhất?

Tôi muốn kể câu chuyện theo cách của mình và muốn kiểm soát câu chuyện ấy 100%. Trong một đoàn làm phim thì người có tư cách kiểm soát theo ý mình là đạo diễn, nên tôi nghĩ về lâu về dài tôi muốn được mọi người công nhận là đạo diễn.

Không cần biết mọi người có đồng tình hay không đồng tình với góc nhìn trong phim, nhưng khi nghe đến phim của mình, người ta biết rằng đây là một sản phẩm đầu tư, chỉn chu, khác biệt, có cốt truyện nhất định, có một cái gì mới. Tôi cũng muốn người ta biết tới mình qua sản phẩm, chứ không phải qua đời tư hay những thứ râu ria, lùm xùm khác.

Làm Vlog, bạn có thể làm độc lập, nhưng làm phim lại là câu chuyện khác, cần có cộng sự, ekip, những người hỗ trợ… Có khi nào bạn "đuối", mệt mỏi trong quá trình làm phim không?

Thời gian mệt nhất chính là quãng thời gian tôi loay hoay tìm kiếm con đường tiếp theo. Còn thật sự mà nói, trong khi làm phim tôi cực kỳ enjoy, cực kỳ thích thú, phấn khích. Nó khiến tôi nhớ lại cảm giác hồi mới bước chân vào địa hạt Vlog.

Tôi sẽ kể cho bạn nghe, hồi làm Vlog, từ thứ 2 đến thứ 5 tôi đi học. Vừa học trên lớp, vừa đọc thêm tài liệu, rảnh thì tư duy về kịch bản mới. Tôi đưa ra kỉ luật cho bản thân là đến thứ 5 chắc chắn phải xong kịch bản, để thứ 6 quay, diễn và dựng, thứ 7 up video. Đều đặn tuyệt đối. Cứ liên tục trong vòng 1 năm sản xuất Vlog theo quy trình như vậy dù không nhận được bất cứ đồng bạc cắc nào tôi vẫn hứng thú, háo hức. Cảm giác bạn say mê tận tụy cho một điều gì đó và dành mọi thời gian, tâm huyết thực hiện chúng xuất phát từ niềm đam mê, vui thích thật sự chứ không phải vì được trả tiền hay gì cả, là cảm giác tuyệt diệu vô cùng.

Lần bắt tay với điện ảnh này, nguồn động lực, cảm hứng đã chết từ lâu trong tôi được hồi sinh trở lại.

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 7.

Bây giờ bạn chiếu phim trên Youtube, thu nhập kiếm được so với hồi làm Vlog chắc cao hơn nhiều lắm nhỉ?

Youtube Partner đều có thể kiếm được tiền dựa trên lượng view, lượng quảng cáo. Phim của tôi giới hạn độ tuổi thì lượng quảng cáo cũng sẽ giới hạn hơn rất nhiều. Với bộ phim này, tôi sẽ thu lại một số tiền cực nhỏ so với số tiền bỏ ra, chắc khoảng mấy phần trăm thôi. Tôi làm cái này hoàn toàn không có mục đích thương mại, mục đích của tôi là để show khả năng của mình trọn vẹn nhất.

Một phần lý do tôi làm phim Youtube là để được trọn vẹn kiểm soát phim của mình. Bởi nếu làm phim chiếu rạp thì sẽ có sự tham gia của rất nhiều bên khác - từ nhà đầu tư cho đến bên phát hành, nhà sản xuất - và tôi sẽ không còn sự kiểm soát 100%. Mà tôi không muốn bị chi phối nhiều như thế trong sản phẩm đầu tay.

Vậy còn các sản phẩm tiếp theo thì sao? Trong vai trò người kể chuyện, bạn làm thế nào để dung hòa yếu tố nghệ thuật và yếu tố thị trường, giữa tính cá nhân và các lợi ích thu về? Bộ phim đầu tiên bạn có thể bỏ rất nhiều tiền, nhưng đến những bộ phim tiếp theo bạn hoàn toàn không thể tiếp tục bỏ tiền ra như thế được!

Trong dự án đầu tay, tôi show hết khả năng của mình, tự đặt ra các thử thách và có thể làm những thể loại ít người làm. Tuy nhiên, nếu bước vào cuộc chơi khác thì tôi phải cân bằng giữa các lợi ích nhiều hơn. Nó không phải là làm đúng ý mình 100% nữa. Sẽ còn rất nhiều bên khác nên chiến lược cũng phải thay đổi.

Cách mà tôi dung hòa, thì như bạn thấy trong các sản phẩm từ trước đến nay, tôi không bao giờ kể những câu chuyện không ai muốn nghe hoặc chỉ hấp dẫn cho một lượng đối tượng nhỏ. Tôi chọn những chủ đề mọi người rất hiểu hoặc rất quan tâm, nhưng những chi tiết, cách kể hay góc nhìn hoàn toàn là của tôi. Đó là cách tôi dung hòa. Ai cũng muốn làm phim chiếu rạp hết, tuy nhiên nó là cuộc chơi khác. Trong cuộc chơi đấy mình sẽ phải dung hòa lợi ích của những người trong cuộc.

Bây giờ tôi đang viết kịch bản cho những dự án tiếp theo. Tôi muốn làm một nhà làm phim, một đạo diễn. Con đường tôi chọn là con đường dài. Như tôi nói đấy, một sản phẩm nó chưa thể hiện được nhiều nhặn gì. Để thuyết phục đại chúng, phải cần rất nhiều sản phẩm khác để dần dần được công nhận.

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 8.

Nhân vật Quang Minh trong phim rất biết tính toán, lên kế hoạch và kiểm soát tường tận mọi thứ. Vậy còn ngoài đời, bạn có như vậy không?

Tôi cũng muốn mình là một người như thế (cười). Quang Minh trong phim kiểm soát 100% mọi việc, còn tôi ở ngoài đời, có rất nhiều thứ có thể xảy ra mà mình không có khả năng kiểm soát. Tôi nghĩ trong cuộc sống thực, tôi muốn học cách cân bằng hơn.

Cân bằng hơn, cụ thể như thế nào nhỉ?

Tôi nghĩ cân bằng là bài học mà mọi người phải học cả đời, thậm chí nhiều người đến cuối đời cũng không học được. Nói về cân bằng trong cuộc sống của một người, thì đó là sự cân bằng giữa những mối quan tâm, cân bằng thời gian của bản thân với những mối quan hệ…

Sống, ngoài công việc, sự nghiệp được nhiều người xem là quan trọng nhất, thì liệu còn điều gì quan trọng khác không? Cuộc sống không chỉ là những thứ mình đạt được trong sự nghiệp, mà còn rất nhiều thứ đáng để bận tâm, như cách mình sống, cách mình đối nhân xử thế trong mối quan hệ cộng đồng xã hội nói chung.

Tôi đã có thời gian cũng bị lệch như bao người, cũng chỉ tập trung vào những mối quan tâm cá nhân, quên mất rằng ngoài những điều về công việc, về vật chất còn có cuộc sống tinh thần. Tôi đang cố gắng học cách cân bằng những thứ bản thân cho rằng là quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi.

Đó là những thứ gì vậy?

Trong thời điểm này, có thể nói là công việc và sự nghiệp. Tuy nhiên, nếu trước đây tôi ít chia sẻ về công việc với mọi người, gặp khó khăn gì cũng tự mình giải quyết… thì nay tôi đã biết bày tỏ hơn.

Tiếp theo là chuyện đối nhân xử thế với những người thân thiết như bạn bè, gia đình. Vì tôi xa gia đình đã lâu nên trong một thời gian dài tôi sống khá "tây" theo phong cách chủ nghĩa cá nhân. Tức mình tự quyết định mọi thứ và không muốn ai liên quan hay ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Vô hình trung khiến những sự kết nối phai nhạt, làm ý nghĩa của các mối quan hệ giảm đi nhiều.

Tuổi trẻ của tôi, rất nhiều thứ tôi thấy sai. Tôi ích kỷ bởi "cái tôi" rất lớn, không nghĩ đến cảm xúc của những người xung quanh, không biết trân trọng những gì người khác làm cho mình. Ở độ tuổi lớn hơn, có những chuyện xảy ra và có những trải nghiệm khiến tôi tự hỏi rằng trước kia liệu mình có vô tâm quá không, liệu mình có ích kỷ quá không? Nếu mình thật sự quan tâm người khác, tại sao mình không bao giờ nói?

Tôi của hiện tại biết trân trọng hơn các mối quan hệ, muốn làm người khác vui và không ngần ngại bày tỏ sự quan tâm ấy. Tôi muốn mọi người thấy và cảm nhận rõ, họ là người quan trọng trong cuộc sống của tôi.

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 9.

Khi nãy bạn có nói là bạn đang học cách cân bằng, trong đó có cân bằng thời gian. Bạn có phải là một người quản lý thời gian tốt không?

Tôi cũng mong mình quản lý thời gian tốt hơn.

Khi có những thứ "đang cần phải làm", ví dụ như dự án phim "Không dấu chân người", lúc trước, tôi có thể dành hết thời gian làm, lẳng lặng không nói với bất kỳ ai, chỉ tập trung làm và nghĩ trong đầu là: "Ừ, chắc những người đủ thân, đủ quan tâm thì sẽ hiểu thôi".

Nhưng bây giờ tôi hiểu, dù có thân đến mấy thì cũng chưa chắc người ta tường tận mình 100%. Nên khi làm dự án, mặc dù tôi cũng dành hết thời gian cho nó nhưng tôi không còn im lặng nũa. Tôi chủ động chia sẻ với người thân, xin lỗi rằng hiện tại đang bận dự án này nên khó có thể dành thời gian cho họ. Sau khi kết thúc dự án thì tôi dành thời gian đền bù lại cho những người thân thiết.

Thời gian của mình vẫn thế, nhưng người ta nghe được đích xác những lời chia sẻ từ chính miệng của mình, họ sẽ cảm thấy được tôn trọng, được nâng niu, được nương tựa.

Con người cũ của tôi khá tham vọng và nghĩ cho bản thân nhiều, còn bây giờ tôi đang cố gắng thay đổi.

JV định nghĩa như thế nào về thành công?

Thành công, tôi nghĩ rằng không phải là cảm thấy hài lòng với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi. Tôi tin rằng bất cứ điều gì trong cuộc sống đều có hai mặt, dù cái gì lớn hay nhỏ đều phải mất một công sức hay gì đó để đạt được. Người ý thức được thiệt - hơn giữa mức độ mong muốn, trạng thái hài lòng so với những gì đánh đổi, chính là người thành công.

Cảm ơn JV vì cuộc trò chuyện này!

JV Trần Đức Việt: Thành công, không phải là cảm thấy thỏa mãn với những gì đạt được, mà là hài lòng với những gì mình đã đánh đổi” - Ảnh 10.
Trang Đỗ
Hương Xuân
Theo Trí Thức Trẻ

Trí Thức Trẻ