Đừng nhân danh sự giận dữ và nỗi đau để làm tổn thương người khác!

03/09/2018 20:13 PM | Sống

Chúng ta luôn có những lí do để giải thích cho những cơn giận. Nhưng những lí do đó dù hợp tình, hợp lí đến đâu vẫn không thể xoa dịu những vết hằn trong lòng người khác.

Anh là fan ruột của đội tuyển bóng đá Việt Nam, dõi theo bóng đá Việt Nam suốt 20 năm và chưa bao giờ ngừng tin tưởng vào sự phát triển một ngày không xa của bóng đá nước nhà. Và thế hệ vàng U23 của thời điểm này đã không phụ lòng anh mong đợi. Ngày biết tin đội tuyển chiến thắng tứ kết để lần đầu bước vào bán kết ASIAD, lòng anh mừng còn hơn cả ngày đi lấy vợ. Anh mong ngóng từng ngày để chờ đến trận bán kết. Nhưng kết quả trận bán kết ngày hôm qua không như anh hi vọng: đội tuyển U23 Việt Nam đã thất bại!

Đừng nhân danh sự giận dữ và nỗi đau để làm tổn thương người khác! - Ảnh 1.

Vừa tranh cãi với bố mẹ chuyện gia đình, vừa nghe vợ mắng chuyện nhà cửa bề bộn, vừa nhận được cuộc gọi từ cô giáo của con trai báo con nghịch ngợm phải viết bản kiểm điểm, và giờ thì là đội tuyển nước nhà thua trận. Anh nghĩ mình cần phải làm gì đó để giải quyết những ức chế này. Anh quyết định tìm lấy facebook các cầu thủ đã đá hỏng loạt sút luân lưu.

Anh viết, anh trách, anh chửi, anh thất vọng. Anh dùng những từ ngữ nặng nề nhất, thậm chí là lăng mạ, sỉ nhục, để gửi đến những chàng trai anh từng hết lời động viên, hâm mộ tinh thần quả cảm và tài năng của họ hôm nào. Mọi thứ đã soạn xong, anh chuẩn bị post comment, rồi anh chợt đọc lại những gì mình vừa viết... Những ký ức về từng câu chuyện anh từng chứng kiến trong cuộc sống bao lâu chợt ùa về.

Đừng nhân danh sự giận dữ và nỗi đau để làm tổn thương người khác! - Ảnh 2.

Cãi nhau với chồng vu vơ xong, ông chồng bỏ đi nhậu với bạn, cô ôm nỗi giận tiếp tục ra bán hàng, con thì đi học hết, một mình cô thui thủi sao mà tủi thế. Có thanh niên nọ tới dừng xe máy, gọi to:

- Cô ơi làm ơn bán cho con 1 chai dầu gội Clear với ạ! Loại to cô nhé!

Cô chạy vào lấy, khi ra thấy thanh niên vẫn đứng xe máy chờ, sẵn cơn giận cô quát lên:

- Thế mày có định mua không mà đứng lỳ ra đấy? Không mua thì mời qua hàng khác! Thanh niên trai tráng gì mà lười biếng còn muốn được phục vụ tận răng nữa à?

Thấy anh thanh niên dựng chân chống, bước cà nhắc chậm rãi tiến vào, cô phân vân. Anh thanh niên cười hiền:

- Con xin lỗi cô! Hôm qua con mới ngã xe nên chân còn đau quá không dám vận động nhiều. Chẳng là nhà không có ai nên lại phải tự chạy xe đi mua. Cô cho con gửi tiền với ạ!

Cô nghe vậy xong bần thần. Đáng ra cô đã có thể dịu dàng hơn: "Con ơi vào lấy giúp cô đồ được không cô đang lu bu quá!" thay vì những lời nặng nề khi nãy. Cô lấy thêm một chai dầu gội nhỏ đưa cậu nói cô khuyến mại thêm cho đấy, cô xin lỗi cậu vì sự nóng giận vừa rồi. Cậu chỉ cười xoà, nói không sao đâu cô, cô nghe vậy cũng nhẹ lòng hơn.

Đừng nhân danh sự giận dữ và nỗi đau để làm tổn thương người khác! - Ảnh 3.

Vừa sáng đến viện làm đã bị sếp mắng, mà mắng vì mấy sự chẳng đâu vào đâu, chú bảo vệ mặt hầm hầm đi ra ngồi trước cửa khoa, bắt đầu ngày làm việc với một tâm trạng hết sức tồi tệ. Đã hết giờ thăm bệnh mà còn có một bác kia đứng tuổi tiến lại gần, giọng nhẹ nhàng:

- Chào chú! Chú có thể cho tôi vào trong gặp bác sĩ Đức một lát được không ạ? Tôi có hẹn với bác sĩ giờ này!

Chú cau có:

- Giấy hẹn của bác đâu?

- Dạ tôi không có! Tôi ở xa xuống đây, chỉ nhờ người quen gọi điện trước cho bác sĩ từ hôm qua. Sáng nay tôi đi từ sớm cũng quên đem theo điện thoại. Liệu chú có thể cho tôi vào trong một lúc hoặc chú giúp tôi gọi bác sĩ một câu được không?

Chú nghe xong gắt gỏng:

- Đó không phải nhiệm vụ của tôi! Nhiệm vụ của tôi là không cho ai vào khoa này nếu không có phận sự! Tôi không cần nghe mấy lời giải thích của bác! Mời bác đi ra ngoài ngay!

Bác nghe xong cúi đầu, vẫn giọng nhẹ nhàng:

- Dạ! Cảm ơn chú! Xin lỗi đã làm phiền chú! Vậy tôi xin phép chờ đến giờ được gặp bác sĩ ạ!

Nói rồi bác lặng lẽ quay ra ghế ngồi chờ dành cho người nhà. Chú thấy dáng bác gầy yếu, chợt nghĩ như dáng mẹ mình mà chạnh lòng. Đáng ra chú không nên nói với bác những lời như vậy, chú có thể bình tĩnh hơn mà bảo: "Bác thông cảm cho tôi với! Tôi cũng muốn để bác vào lắm mà làm vậy sếp biết tôi lại bị khiển trách...". Nghĩ vậy chú nhấc máy lên gọi điện cho bác sĩ Đức; từ đầu dây bên kia giọng bác sĩ ôn tồn:

- Anh hướng dẫn cho bác ấy vào phòng gặp tôi nhé! Đó là mẹ của bệnh nhân đang điều trị ở khoa. Bệnh nhân nặng quá mà gia đình không có điều kiện nên đang muốn xin về. Tôi cũng muốn cố gắng thuyết phục thêm lần nữa! Cảm ơn anh!

Nghe xong chú vội vã chạy về phía bác, đón lấy hai tay bác:

- Tôi thật lòng xin lỗi bác! Khi nãy tôi nóng vội mà nói những lời không phải! Giờ bác đi vào đi! Tôi sẽ chỉ cho bác đường đến phòng gặp bác sĩ Đức đang chờ!

Cô mừng rỡ cảm ơn chú rối rít. Chú nhìn đôi mắt hân hoan của cô cũng thấy nhẹ lòng hơn.

Đừng nhân danh sự giận dữ và nỗi đau để làm tổn thương người khác! - Ảnh 4.

Bệnh nhân nữ, 60 tuổi, chỉ có tiền sử tăng huyết áp đang điều trị thuốc hàng ngày. Nhập viện vì khò khè, khó thở. Lúc nhập viện, bác thở nhanh nông, có co kéo cơ hô hấp,... Bác sĩ khám xong, cho thuốc và làm xét nghiệm.

Đang ngồi viết dở hồ sơ, chồng bệnh nhân mở cửa xông vào giới thiệu, nói rằng quen bác sĩ này bác sĩ kia, quen cả giám đốc sở y tế rồi trưởng ban phó ban này kia, rồi quay ra nhẹ nhàng hỏi:

- Vợ tôi bị bệnh gì thưa bác sĩ? Tình trạng của bà ấy thế nào?

Bác sĩ rất ôn tồn:

- Hiện cháu đang theo dõi một cơn hen phế quản cấp tính trên một bệnh nhân có tiền sử tăng huyết áp, không có hen trước đó. Lúc cô nhập viện thì có khó thở, phổi nghe nhiều ran không tốt, trên điện tâm đồ đang có hình ảnh thiếu máu cơ tim.

X quang tim phổi vừa nhận thì chưa ghi nhận gì bất thường. Giờ cháu đang chờ kết quả xét nghiệm máu đầy đủ để kết luận chẩn đoán. Tình trạng của cô khả năng là sẽ nhập viện theo dõi và điều trị tiếp ạ.

Bác sĩ vừa dứt lời, chú đập bàn mạnh một cái, chỉ tay vào mặt bác sĩ:

- Tôi nói cho anh biết, đừng bao giờ chưa có đầy đủ xét nghiệm trong tay mà dám nói là bệnh nhân mắc bệnh này bệnh kia! Bằng chứng đâu mà anh nói vợ tôi có hen phế quản? Rồi gì mà phải nhập viện? Anh làm bác sĩ mà vô tâm, vô đức vậy à? Anh có biết anh nói như vậy sẽ khiến người nhà bệnh nhân vô cùng lo lắng không?

Bác sĩ vẫn từ tốn:

- Chú không cần chỉ tay vậy đâu ạ! Cháu có giải thích rõ ràng và nói rất rõ rằng tình trạng của cô đang theo dõi cơn hen phế quản, và có khả năng chứ không nói là phải nhập viện! Cháu cũng nói cần chờ đủ xét nghiệm mới kết luận chứ không hề khẳng định điều gì! Chú không nên bẻ câu chữ của cháu một cách sai lệch như vậy!

Chú vẫn giận dữ:

- Có khả năng hay bắt buộc thì anh cũng không được nói với người nhà bệnh nhân như vậy! Chỉ khi nào có đầy đủ kết quả xét nghiệm anh mới được kết luận là có cần nhập viện hay không chứ? Tại sao lại có kiểu bác sĩ đi gây hoang mang cho người nhà bệnh nhân khi mà chưa dám khẳng định gì? Theo dõi là theo dõi cái gì? Một là có bệnh! Đọc tên bệnh ra! Hai là không! Còn trả lời lấp lửng theo dõi cái gì? Theo dõi đến khi người ta chết à?

Bác sĩ bắt đầu thấy không thể tiếp tục đôi co với ông chú này nên mời chú ra ngoài để tiếp tục làm việc. Ông chú vẫn kênh kiệu:

- Tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho đường dây nóng của bộ y tế! Bác sĩ vô tâm! Vô đạo đức!

Bác sĩ vẫn nhẹ nhàng:

- Trong phòng cấp cứu không được làm ồn chú ơi! Chú ra ngoài gọi điện giúp cháu! Bảng số điện thoại đường dây nóng từ cấp viện cho đến cấp bộ có đầy đủ ngoài đó ạ!

Ông chú mặt đỏ gắt, tức tốc đi ra. Chị hộ lý vào nói nhỏ với bác sĩ ông ý gọi điện thật, mà không biết gọi đi đâu hay cho ai.

Lúc sau, có đầy đủ kết quả, bác sĩ gọi chú vào giải thích tình trạng của cô đúng là cần nhập viện. Chú lúc này có vẻ đã bớt nóng sau khi gọi điện xả được cục tức với ai đó. Bắt đầu ôn tồn lại:

Tôi xin lỗi vì cách hành xử khi nãy! Tôi nói vậy không phải để doạ cậu! Chỉ muốn cậu biết mà cẩn trọng hơn trong lời nói. Hai mươi năm trước tôi từng mất đi một đứa con chỉ vì sự tắc trách của bác sĩ, cũng chẩn đoán theo dõi rồi cũng chưa cho làm xét nghiệm đủ đã kết luận vội vàng để cuối cùng con tôi phải ra đi.

Chú nói đến đây ngưng lại một lúc để cố ngăn không rơi nước mắt dù cái mũi đỏ cả lên rồi.

- Nên nói năng trả lời với người khác thì cẩn thận hơn không làm tổn thương một người là vô tâm lắm cậu ạ! Bác sĩ các cậu chỉ cái gì cũng chuyên môn chuyên môn rồi đem ra giải thích với người ta như một cái máy, không hề quan tâm họ nghĩ gì, cảm thấy ra sao. Bởi các cậu đâu có trong hoàn cảnh của họ, đưa người nhà đi cấp cứu rồi nhìn họ mất bao giờ đâu?

Bác sĩ nghe xong lễ phép trả lời: "Dạ vâng! Cháu hiểu rồi, cảm ơn chú!". Sống mũi bác sĩ cũng cay cay khi nghe lời chú kể.

Trong đầu bác sĩ khi ấy nhớ lại hình ảnh ngày xưa lúc bản thân phải chạy vào khoa cấp cứu để đưa bố về nhà, những gì bác sĩ giải thích khi ấy rõ ràng là họ đã không làm hết trách nhiệm, bố bác sĩ cũng được nằm theo dõi, với một mớ chẩn đoán nhập nhằng không ăn nhập và dùng thuốc thì sai tùm lum, để rồi lúc bố vào cơn đau ngực thì mọi sự đã muộn rồi.

Nhưng bác sĩ không kể ra với chú những chuyện ấy. Bác sĩ tự thấy cái gì đã qua rồi cũng không còn đủ sức khơi gợi trong mình những đau đớn của hận thù. Có lẽ chú còn ôm nỗi đau nhiều nên chú mới phản ứng thái quá như vậy. Chỉ là chú không hề biết rằng những gì chú đang nói cũng rất có thể, vô tình, lại gây tổn thương cho người khác.

Đừng nhân danh sự giận dữ và nỗi đau để làm tổn thương người khác! - Ảnh 5.

Anh vội xoá hết những gì mình vừa viết. Anh đặt mình vào vị trí của những chàng cầu thủ kia và nhận ra họ cũng đang cảm thấy buồn ra sao, thất vọng ra sao, họ không cần thêm những lời chỉ trích cay đắng và đau đớn như anh vừa soạn ra trong cơn giận dữ kia nữa.

Cuộc sống hình như vẫn luôn có cách thử thách sức chịu đựng của ta bằng những muộn phiền, giận dữ đủ hình thái. Khi thì công việc chẳng đâu vào đâu, khi thì chuyện tình cảm rạn nứt, khi thì đi làm trễ bị sếp mắng, khi thì người ta hâm mộ, yêu quý làm một hành động gì đó đáng thất vọng... tất cả đều có thể khiến lòng ta xáo trộn và dễ dàng để nỗi giận kiểm soát.

Rồi vô tình, ta mang theo nỗi giận ấy như một thứ vũ khí sẵn sàng gây tổn thương bất cứ ai xung quanh; ta mang những tiêu cực của mình để xả lên người khác rồi vô hình chung lại tạo trong lòng họ những suy nghĩ tiêu cực. Nhiều lúc nghĩ lại thì mọi chuyện có thể đã đi quá xa rồi. Bởi không phải ai cũng sẵn sàng đón nhận nỗi giận vô cớ ta trút lên họ bằng sự vị tha nhẹ nhàng như anh thanh niên hay bác gái ấy.

Nhưng vì ta cũng chỉ là một người bình thường như bao người bình thường khác, nên dù ta có nhận thức được những điều ấy một cách rõ ràng nhất, cũng khó có thể tránh khỏi những phút giây bồng bột mà hành động đi trước cả suy nghĩ vốn có. Nhân danh sự giận dữ và nỗi đau, chúng ta thường vô thức cho mình cái quyền làm tổn thương người khác. Giữ cho mình một cái tâm thanh thản, trước hết để hạn chế tối đa những việc làm hay lời nói tổn thương; để nếu có xảy ra rồi ta vẫn kịp nhận ra mà xoa dịu trước khi quá muộn; và để chính ta nếu lần sau có nhận những tổn thương từ nỗi giận của ai đó, ta biết bình tâm mà đón nhận hết mực dịu dàng.

Đừng nhân danh sự giận dữ và nỗi đau để làm tổn thương người khác! - Ảnh 6.

Theo Tuấn Pu

Cùng chuyên mục
XEM