Bạn nhận ra công việc hiện tại không tương xứng với kỳ vọng của bản thân, gia đình: Không sao cả, hãy giữ cho mình 4 chữ "Tự tin mù quáng" để đương đầu với cuộc đời

13/10/2018 09:11 AM | Sống

Bạn có nhận ra: Khát vọng tuổi trẻ một thời dần dần thoái hóa thành quyết tâm, quyết tâm trở thành bằng lòng với thực tại, bằng lòng với thực tại biến thành tâm lý thế nào cũng được, tâm lý thế nào cũng được trở thành mái chèo thuận nước đẩy thuyền cho việc ngại thay đổi, chấp nhận với những gì mình đang có. Sau đó bắt đầu cười chê, châm biếm những người trẻ tuổi có ý chí.

- 01 -

Những người bạn tôi chơi thân, tuổi tác cũng ngang hàng nhau, thậm chí có người còn đáng tuổi cha chú, con cái của họ chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi. Bởi vậy tôi thường được mời đến nhà họ chơi, được mấy đứa trẻ chỉ nhỏ hơn mình gọi tiếng chú đầy thân mật.

Trong một lần đến nhà bạn chơi, tôi tận mắt chứng kiến cảnh xung đột gia đình. Khi điền tờ phiếu thi đại học nguyện vọng một, người con trai thì muốn điền chụp ảnh, người cha thì muốn điền kiến trúc sư, yêu cầu đứa trẻ đó thi trường kiến trúc, tương lai kế thừa sự nghiệp của cha.

Bữa cơm đó ăn không hề ngon, người cha thì thao thao bất tuyệt, người con trai thì cúi đầu không nói, tôi ngồi một bên cũng như ngồi trên bàn châm.

Nhìn thấy đĩa thịt kho tàu sắp nguội sẽ mất ngon, tôi liền nói : "Anh à, nghe ý kiến của cháu nó xem thế nào, từ nãy đến giờ toàn thấy anh nói, cháu nó vẫn chưa nói câu nào."

Vừa nói, tôi vừa gắp một miếng thịt vào bát của anh ấy, thuận tiện gắp cho mình một miếng, hương vị thật sự rất ngon.

Ý kiến của người con trai rất đơn giản: "Con từ nhỏ đã thích chụp ảnh, còn đạt được rất nhiều giải thưởng, con cảm thấy sau này con sẽ trở thành một nhà nhiếp ảnh tài ba, sẽ chụp được những bức ảnh đẹp nhất trên thế giới."

Nghe đến đây, miếng thịt kho tàu trong miệng tôi đột nhiên mất đi vị ngon của nó, lời mà cậu ấy nó không giống như một đứa trẻ 18 tuổi, mà đậm chất của một cậu bé 10 tuổi.

Quả nhiên, cha của cậu nói: "tuổi trẻ có mơ ước là việc tốt, nhưng cha nói với con, con nhất định sẽ hối hận."

Tranh thủ lúc lời nhạt nhẽo của ông bạn tôi chưa nói, tôi vội ăn hết miếng thịt kho tàu kia, nhìn anh ấy rồi nuốt xuống.

Anh bạn tôi tiếp tục nói: "Ai chẳng có lúc tuổi trẻ hồn nhiên, nghĩ gì nói nấy".

Tôi tiếp tục nói: "Tuổi trẻ không hẳn là hồn nhiên, nghĩ gì nói nấy, mà là tuổi tác không thể quyết định được EQ. Nếu nó hối hận, thì đó cũng là việc của nó, lớn như vậy rồi, hối hận là việc của chính bản thân mình, không hối hận có phải càng tốt hơn sao?"

Ông bạn tôi gắp một miếng thịt, nhai vội vã rồi nuốt ực xuống. Tôi có thể nhìn thấy ông bạn tôi miễn cưỡng nuốt nó như thế nào.

Trên đường về nhà, tôi ngắm nhìn cảnh sắc Hà Nội lúc về đêm, lâu rồi không còn được yên lặng như vậy. Đến thành phố này 17 năm rồi, tôi từ một thanh niên trở thành tầng lớp trung niên, nhưng không biết từ lúc nào, tôi đánh rơi mất đi ước mơ, khát vọng tuổi trẻ năm nào, cũng không biết từ lúc nào, khi nhìn những người trẻ tầm như tôi một thời với một bầu máu nóng nhiệt huyết, trong tôi chỉ còn là sự châm biếm cười chê.

Cùng với tuổi tác tăng dần, những cố chấp thời trẻ tuổi, những tham vọng vĩ đại đó đã đồng thời gian tiêu tán đi mất rồi.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên tự cảm thấy thương cảm cho chính bản thân mình

Cũng may, sau đó tôi được biết, đứa trẻ ngày đó vẫn kiên trì học chụp ảnh. Năm thứ ba giành được học bổng của quốc gia, đến ngày hôm nay có một cuộc sống ổn định hơn cha của nó rất nhiều.

Đến ngày hôm nay tôi rất thích cùng chơi với những người có khát vọng, càng thích trở thành bạn với những người trẻ tuổi nuôi tham vọng riêng cho chính mình, bất luận tuổi tác của họ như thế nào, tất cả đều là những người cực kì thú vị.

Bởi vì, họ đối với thế giới này tràn đầy khát vọng, tin tưởng vào một ngày mai tươi sáng, tin tưởng rằng bản thân sẽ ngày càng phát triển. Những người như vậy chỉ còn lại rất ít, nhưng luôn luôn tồn tại.

Nhưng chỉ có khát vọng thôi chưa bao giờ là đủ, hoài bão của bạn cần phải xứng đáng với sự nỗ lực của bạn, nếu chỉ có khát vọng, chỉ là lời nói trên đầu môi, không hành động, con người sẽ trở thành người "dị tật".

Bạn muốn thay đổi thế giới, bản thân mình lại sống một cuộc sống chán chường?

Bạn muốn yêu đương kết hôn với một cô gái xinh đẹp, bản thân mình lại không biết tu tạo nhan sắc của chính mình?

Bạn muốn có một công việc ổn định, nhưng ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào game?

Bạn muốn đi du lịch khắp nơi, sống một cuộc sống phiêu bạt đây đó, trong túi mình lại chẳng có lấy một đồng?

Xin hỏi, bạn vì hoài bão của mình đã phấn đấu như thế nào?

Khát vọng của bạn, chẳng qua là một tòa xây dựng bằng không khí; ước mơ đó của bạn, chẳng qua là một giấc mộng hoang đường.

Không có một lí tưởng thực tế, tất cả chỉ là khoác lác; không có cơ sở kinh tế, tất cả chỉ là hão huyền.

Bạn nhận ra công việc hiện tại không tương xứng với kỳ vọng của bản thân, gia đình: Không sao cả, hãy giữ cho mình 4 chữ Tự tin mù quáng để đương đầu với cuộc đời  - Ảnh 1.

- 02 -

Làm nhân sự bao nhiêu năm nay, tôi tự mình cảm thấy, trước khi bước vào phỏng vấn cảm xúc của ai cũng giống nhau, chẳng khác nhau là mấy, nhưng sau khi phỏng vấn xong, luôn luôn xuất hiện tình trạng có những kẻ buồn, lại cũng có những người vui.

Vì sao lại như vậy? Cực kì đơn giản, bạn thực sự đã chuẩn bị kĩ càng trước khi bước vào phòng phỏng vấn? Bạn đã học kĩ những quy tắc trước khi phỏng vấn chưa? Bạn đã tìm hiểu kĩ công ty mình muốn ứng tuyển chưa? Bạn đã nghiên cứu kĩ vị trí mình muốn ứng tuyển? Nếu những việc cơ bản trên bạn đều không làm được, vậy khát vọng đạt được công việc của bạn có ý nghĩa gì vậy?                           

Những năm nay, tôi gặp rất nhiều ứng cử viên khi đi phỏng vấn nói mình tự tin này nọ, khẳng định mình có thể trở thành một nhân viên ưu tú, sau đó thì sao? Các bạn ấy đáp lại sự tin tưởng của công ty bằng những bản báo cáo vụng về, hoàn thành công việc với một mức độ trách nhiệm với chỉ số âm không hơn.

12 giờ đêm, tôi tự vạch ra cho bản thân một bản kế hoạch với rất nhiều mục tiêu và dự định, nhưng ngày thứ hai khát vọng phải thực hiện những mục tiêu và dự định đó tạm thời biến thành quyết tâm, nhưng kết quả?

Tối thứ 2, tôi lại lặp lại thao tác cũ của ngày thứ nhất, cũng với những dự định và mục tiêu đó.

Con người ở trong đêm thường dễ bộc phát những ngọn lửa của ý chí mạnh mẽ chiến đấu, nhưng đến sáng hôm sau lại bị dụi tắt một cách không lí do.

Tôi thực ra không tán đồng với việc đi đến đâu cũng phải nói ra ước mơ và khát vọng của bản thân mình, có những lúc chỉ là nói, sau đó liền cảm thấy nhụt ý chí, trừ khi bạn là một người cần phải người khác giám sát mới có thể tiến về phía trước.

Bởi vậy, khi bạn mang trong mình hoài bão lớn, đừng vội bộc lộ cho người khác biết, hãy âm thầm ươm mầm nó trong ý chí của mình, dùng sự nỗ lực mỗi ngày của mình để nuôi dưỡng nó, để khát vọng đó nảy mầm, kết quả, trở thành một phần trong chính cuộc sống của mình.

Ngoài ra, cũng đừng vào ban đêm, viết status trên facebook, zalo,.. mạng xã hội biểu thị quyết tâm của mình. Bởi mỗi khi về đêm con người ta dễ dàng nghĩ nhiều, đọc sách thì lại quá ít.

Có khát vọng chính là một việc cực kì quý giá, bạn không cần phải nói với người khác, cũng không cần phải công bố với cả thế giờ làm gì, chỉ cần bản thân mình tự nghiêm khắc, tự giao hẹn với chính mình.

Bạn nói với bản thân mình một ngày bạn phải đứng trên đỉnh cao của danh vọng, nhưng có một ngày bạn sẽ hiểu, không phải chỉ đi một bước là bước đến bục vinh quang đó. Đó phải được xây dựng trên sự nỗ lực của bạn, sự kiên trì bền bỉ, và niềm tin vào tương lai tươi tắn.

Bởi chỉ có nỗ lực như vậy, mới xứng đáng với khát vọng của chính mình.

Bạn nhận ra công việc hiện tại không tương xứng với kỳ vọng của bản thân, gia đình: Không sao cả, hãy giữ cho mình 4 chữ Tự tin mù quáng để đương đầu với cuộc đời  - Ảnh 2.

Tôi từng trong lúc bản thân bất lực nhất, viết trong nhật kí của chính mình: "Đôi lúc hãy học cách tự tin mù quáng, nhất định phải tin tưởng mục tiêu mà mình đã đặt ra, đừng bao giờ để ý đến bình luận gười khác, nhất định sẽ thành công!"

Sau đó khi trưởng thành hơn, nhìn trên trang giấy bốn chữ  "Tự tin mù quáng", đột nhiên cảm thấy thật may mắn.

Đúng vậy, trong lúc hai bàn tay trắng, ở đâu ra "Tự tin hợp lí" đây? Nhưng nếu như tự tin mù quáng, khát vọng của tôi mới đặt về đúng chỗ của nó, có khát vọng rồi, mới có dũng khí đón nhận những khó khăn, thách thức của cuộc đời.

Sau này tôi dùng 4 chữ "Tự tin mù quáng" tặng rất nhiều bạn trẻ, tôi nói với họ. "Đừng quan tâm đến người khác nói gì, không cần phải để ý đến thế giới như thế nào, không cần quan tâm đến người bên cạnh thoái chí ra sao, bạn cần phải kiên định với khát vọng và nỗ lực của mình, âm thầm phấn đấu, mỗi một ngày tiến thêm một bước, dần dần những bước đó sẽ trở thành những phần tử quan trọng lấp đầy chiếc hũ khát vọng của bạn."

Đến một ngày, khát vọng trở thành hiện thực, mục tiêu trở thành đích đến, tự tin mù quáng cũng có thể trở thành tự tin hợp lí rồi.

Nhớ rằng, khát vọng chính là ước hẹn của bản thân mình với chính mình, không cần để ý đến thế giới tồi tệ như thế nào

Từng có câu nói thế này: "Đừng khiến sự nỗ lực của bản thân mình không xứng đáng với khát vọng của mình, còn khiến tất cả những vất vả mà mình chịu đựng trước kia trở về với điểm xuất phát."

Con đường chinh phục khát vọng chưa bao giờ có đường tắt, và nỗ lực chính là viên gạch lát đường đi đến điểm đích đó.        

Bạn nhận ra công việc hiện tại không tương xứng với kỳ vọng của bản thân, gia đình: Không sao cả, hãy giữ cho mình 4 chữ Tự tin mù quáng để đương đầu với cuộc đời  - Ảnh 3.

Thu Minh

Cùng chuyên mục
XEM